Cường Giả Đô Thị

Chương 139


“Hừ! Thằng ranh từ đâu đến đây?” Mấy người đàn ông ngoại quốc vô cùng tức giận.

Tất cả bọn họ đều là cường giả cấp F, tố chất thân thể vượt xa người bình thường, từ trước đến nay vẫn luôn có cảm giác vượt trội hơn người.

“Các người đánh con bé?” Dương Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Ha ha! Con ranh con chết tiệt này không chịu nghe lời, chúng tao chỉ có thể dạy cho nó một bài học nhỏ thôi.” Người đàn ông ngoại quốc nghe Dương Thiên hỏi thế thì cười lạnh, chế nhạo nói.

Dương Thiên siết chặt hai tay, cơn tức giận ngập tràn thân thể, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trước đây, bởi vì hắn mập mạp nên vẫn luôn nhát gan và tự ti, tính cách này đã kéo dài không biết bao nhiêu năm.

Đến tận sau này, cho dù hắn có được Long phượng nguyên châu thì cũng chỉ hơi tự tin hơn một chút chứ chưa thể thay đổi hoàn toàn tính cách trước kia được.

Thế nên hắn không muốn đi gây chuyện, cũng có thể nói là sợ gây chuyện.

Nếu những người khác không làm gì quá đáng với hắn thì cho dù không thích người đó thì hắn cũng không làm gì.

Nhưng mà bây giờ hắn lại cảm thấy tính cách đó của mình là một sai lầm.


Làm người nhất định không được yếu đuối.

Lần đầu tiên là Trương Tiến, sau đó lại đến Dương Lộ Tâm, Trương Thiên Trạch, Tào Quân, thậm chí là cả Long tổ.

Bây giờ thì đến Liên minh chúng thần, tất cả mọi người đều khinh thường hắn, thậm chí còn làm tổn thương người bên cạnh hắn!
Nếu như ngay lần đầu tiên hắn đã đánh cho đám người Trương Tiến, Trương Thiên Trạch một trận thì bọn họ có còn dám bắt nạt hắn nữa không?
Bởi vì hắn sợ gây ra chuyện nên mới âm thầm nhẫn nhịn, chịu đựng để bọn họ chà đạp, rồi còn gây tổn thương cho những người xung quanh!
Nhìn dấu tay in hằn trên má Tiểu Nam Nam, Dương Thiên cảm thấy tức giận vô cùng!
Dương Thiên tràn đầy lửa giận.

Hắn vẫn luôn bao dung và độ lượng mà đối xử với cuộc sống này, cho dù hắn trở nên mạnh mẽ thì cũng vẫn không hề thay đổi tâm tính.

Nhưng bây giờ người nào cũng nhắm vào hắn, cũng tới trêu chọc hắn, thậm chí còn làm tổn thương người bên cạnh hắn.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Nam Nam bây giờ, Dương Thiên lại vô thức nghĩ tới người nhà của mình.

Hắn sợ có một ngày kẻ địch không đối phó được với hắn thì cũng sẽ làm giống như Jack, phái người bắt giữ cha mẹ và em gái hắn, uy hiếp hắn.

Dương Thiên không dám tưởng tượng nếu như thực sự xảy ra chuyện như vậy thì trong lòng hắn sẽ cảm giác như thế nào.

Trong lòng hắn, gia đình chính là vảy ngược! Nếu như có kẻ nào động vào vảy ngược của hắn thì chắc chắn sẽ phải chết!
Mấy người đàn ông ngoại quốc nhìn thấy Dương Thiên phẫn nộ như vậy, rồi lại cảm nhận được khí thế cấp C của hắn thì lập tức sợ hãi, muốn bỏ chạy.

Bùm!
Dương Thiên tất nhiên sẽ không cho những người này cơ hội chạy thoát.

Hắn hung hăng đấm một quyền, căn bản không hề lưu lại cho ai đường sống, giống như muốn giải tỏa tất cả những ấm ức uất hận của mình trong khoảng thời gian qua.

Bốp!
Người đàn ông dẫn đầu vô cùng kinh hãi, ông ta bị Dương Thiên đấm trúng, máu tươi lập tức phun ra, cả người bay ngược ra sau hơn mười mét! Ngực ông ta bị đấm lõm xuống, tròng mắt vô thức chuyển động, không biết còn sống hay đã chết.

“Chạy mau!” Những người khác nhìn thấy thế thì sợ tới mức hai chân nhũn ra, cắm đầu bỏ chạy.


Nhưng tốc độ của Dương Thiên quá nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp những người đó.

Một lát sau, trên mặt đất lại có thêm mấy bóng dáng nằm lăn lóc trên mặt đất, người nào người nấy đầy máu tươi, ý thức tan rã, đau đớn vô cùng!
Dương Thiên đã đánh nát tâm mạch của bọn họ, bây giờ có cứu cũng không sống nổi.

Tiểu Nam Nam nằm trong vòng tay Dương Thiên, Dương Thiên vẫn luôn dùng tay che mắt cô bé lại, không để cô bé nhìn thấy hình ảnh đáng sợ này.

“Anh Tiểu Thiên, em sợ!” Tiểu Nam Nam vẫn được Dương Thiên che mắt, nhưng cô bé có thể nghe được âm thanh.

Cô bé thì thầm với Dương Thiên.

“Không sao đâu Tiểu Nam Nam.” Dương Thiên ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng an ủi cô bé.

...!
Ở công viên.

Dương Lộ Tâm vô cùng tuyệt vọng, bàn tay run rẩy cầm điện thoại, mãi mới ấn gọi được.

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã có người nghe.

“Cha, Tiểu Nam Nam bị người ta bắt cóc rồi!” Dương Lộ Tâm khóc nức nở.

Đới Văn Quân ngồi ở bên cạnh vô cùng áy náy, anh ta nhìn về phía Dương Lộ Tâm, nói: “Lộ Tâm, xin lỗi, anh không cứu được Tiểu Nam Nam.”
Trước kia Đới Văn Quân vô cùng tự tin, một mình anh ta đánh mười người cũng không vấn đề gì.


Nhưng những người hôm nay giống như mình đồng da sắt, anh ta dốc hết toàn lực cũng không thể gây bất cứ thương tổn nào cho bọn họ.

Lần đầu tiên Đới Văn Quân cảm thấy hoang mang như thế.

Anh ta tập võ từ nhỏ, tinh thông các quyền pháp của Hoa Hạ, một quyền nện xuống cũng phải được 200 cân.

Nhưng hôm nay anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé kia bị bắt đi, không thể làm gì được.

Một lát sau, mấy bóng người vội vã chạy đến.

Dẫn đầu là Hình Chính Giang và Trương Mạn Nhã, Dương Thụy Cường ở phía sau cũng vô cùng lo lắng.

“Lộ Tâm, có chuyện gì thế? Sao Tiểu Nam Nam lại bị bắt đi?” Hình Chính Giang vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, con gái, con đừng gấp, mau nói đầu đuôi mọi chuyện cho cha và bác Hình của con nghe.” Dương Thụy Cường cũng nói.



Bình Luận (0)
Comment