Cường Giả Đô Thị

Chương 37


Mặc dù những người trên bờ không ai nhảy xuống, nhưng chỉ vì bọn họ không có năng lực cứu thôi, chứ ai cũng là người lương thiện.

Người nào cũng âm thầm cầu nguyện, hi vọng Dương Thiên có thể cứu bé gái kia lên.

Sóng lớn quá, thân thể Dương Thiên trong làn nước giống như con kiến bên cạnh con voi, nháy mắt đã bị nhấn chìm.

Vừa mới nhảy xuống sông, Dương Thiên đã lập tức bắt tay tìm kiếm dấu vết của đứa trẻ.

Không có! Không có!
Dương Thiên cũng biết mình không được gấp gáp, thời gian là sinh mệnh, càng gấp gáp thì càng dễ xảy ra vấn đề.

Sau khi Dương Thiên nhảy xuống được khoảng năm phút thì trên cầu xuất hiện một người đàn ông trung niên có gương mặt uy nghiêm chính trực.

Đằng sau người đàn ông đó còn có bảy tám người quân nhân nữa.

“Chính Giang! Chính Giang!” Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy người đàn ông kia thì lập tức phục hồi tinh thần, khóc lóc chạy tới, thút thít nói: “Con gái của chúng ta rơi xuống sông rồi, anh mau bảo người cứu con bé đi!”
Người phụ nữ nắm chặt tay người đàn ông không buông, gương mặt ngập tràn nước mắt.

“Mạn Nhã! Em đừng lo lắng!” Người đàn ông trung niên nắm chặt tay vợ mình, mặc dù trong lòng cũng vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn an ủi vợ.


“Các cậu mau đi cứu người!”
“Rõ, thưa thủ trưởng!”
Bảy tám quân nhân kia nhận lệnh, lập tức nhảy từ trên cầu xuống.

Lúc này cô bé đã rơi xuống sông mười phút rồi.

Dương Thiên vẫn tiếp tục tìm kiếm dấu vết của cô bé, hắn men theo hướng chảy của nước, nhanh chóng bơi đi.

Dòng nước giống như nhường đường cho hắn vậy, Dương Thiên như chạy trên sông, chẳng khác nào vua của biển cả.

Ồ?
Tìm được rồi! Bơi một lúc lâu, Dương Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy được một bóng dáng màu hồng nhạt đang trôi nổi trong nước.

Trên mặt cầu lúc này!
“Thủ trưởng, sóng trên sông lớn quá, hoàn toàn không nhìn thấy được cái gì dưới sông.

Cô bé rất có thể đã bị sóng đánh dạt tới nơi khác rồi, rất khó tìm thấy!”
Hai người lính đã bơi lên bờ, báo cáo tình hình với người đàn ông trung niên.

“Tiếp tục tìm!” Người đàn ông trung niên phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ tôi lại không thể tìm được con gái mình à?”
Nhìn thấy những đợt sóng đánh mãnh liệt, trái tim người đàn ông trung niên như lạnh đi.

“Chính Giang! Anh nói xem, con gái của chúng ta có thể nào...” Người phụ nữ bên cạnh khóc nấc lên, nghẹn ngào nói.

Thời gian càng lâu thì hi vọng sống sót của cô bé càng nhỏ.

“Mạn Nhã, đừng lo lắng, con gái của chúng ta là người có thiên tướng, chắc chắn sẽ không sao! Em xem, có bao nhiêu người xuống tìm như vậy, nhất định có thể cứu được con bé!” Người đàn ông trung niên lòng đau như cắt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh an ủi vợ mình.

Thời gian trôi đi, cuộc tìm kiếm vẫn không có kết quả.

Cô bé rơi xuống sông hơn ba mươi phút rồi.

Thời gian dài như vậy, cho dù là nam thanh niên cường tráng thì cũng đã bị chết đuối rồi, chứ đừng nói đến một cô bé mới bảy tám tuổi.

Lúc này, dưới đáy sông cách vị trí của người đàn ông trung niên khoảng wkm, Dương Thiên đang ôm lấy một bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi.


Cô bé mặc một chiếc váy màu hồng, gương mặt thanh tú như búp bê.

Nhưng lúc này, sắc mặt của cô bé tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đã không còn thở nữa.

Dương Thiên không cam lòng, không ngờ hắn lại tới chậm một bước.

Cô bé kia đã chết rồi, cả người cũng dần lạnh đi.

Một sinh mệnh cứ thế mất đi, Dương Thiên không cam lòng chút nào, hắn vẫn đang nghĩ cách cứu sống cô bé!
Đúng rồi, không biết hạt châu thần bí kia có thể cứu sống cô bé hay không.

Suy nghĩ trong lòng Dương Thiên lóe lên, muốn trao đổi, nhưng hạt châu thần bí lại không có chút phản ứng nào.

Ong...!
Một dao động phát ra, Tiểu Quang lập tức chạy tới bên cạnh Dương Thiên.

“Tiểu Quang, mày xem có cách nào cứu sống cô bé này không?” Dương Thiên nhìn thấy Tiểu Quang thì lập tức hỏi.

“Để tôi xem nào.” Tiểu Quang nói xong thì bơi xung quanh cô bé.

Nó nhìn một chút rồi nói: “Chủ nhân, cô bé này chết rồi! Vừa chết cách đây năm phút!”
Lúc này Tiểu Quang đã ở cùng Dương Thiên hơn một tháng, càng ngày càng giống những đứa trẻ của nhân loại.

“Cái gì?” Dương Thiên kinh hãi, không ngờ mình lại tới chậm gần năm phút.

Hắn vội vàng hỏi: “Có cách nào có thể cứu sống cô bé không?”

Tiểu Quang lắc lắc cái đầu rắn nhỏ, trong mắt xoay chuyển, trước ánh mắt chờ mong của Dương Thiên, nó lập tức trả lời: “Có!”
“Thực sự có sao?” Dương Thiên vô cùng hưng phấn, vội vàng hỏi nó xem là cách gì.

Tiểu Quang nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình, nói tiếp: “Thì cách chính là chủ nhân đó! Chủ nhân, chẳng phải cậu ngày nào cũng tắm thảo dược để rèn luyện thân thể sao, trong cơ thể chủ nhân đã chứa đầy dược liệu rồi.

Bây giờ chủ nhân chỉ cần lấy chút máu ra cho cô bé này uống.

Chỉ cần trái tim cô bé được dược liệu k1ch thích mãnh liệt thì có thể sống lại thôi!”
Dương Thiên hơi khó hiểu, tại sao máu của hắn lại có thể cứu sống cô bé này cơ chứ? Nhưng bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức cắn ngón tay của mình, nhỏ máu vào trong miệng cô bé.

Điều kỳ dị chính là máu tươi vừa mới chảy vào trong miệng cô bé thì đã cứ thế chảy liên tục.

Sau khi nhỏ khoảng hai mươi giọt máu, Dương Thiên dừng tay lại, bởi vì hắn đã cảm nhận được hơi thở mong manh của cô bé trong lòng mình.

Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô bé, Dương Thiên vội vàng tìm một bờ sông gần nhất để bơi lên.

Sau khi vỗ hết nước trong bụng cô bé ra, cô bé mới ho khan vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt.

.

Bình Luận (0)
Comment