Cường Giả Đô Thị

Chương 39


Thực ra vợ chồng ông ta cũng không có cách nào khác.

Đêm hôm qua, Tiểu Nam Nam không biết là bởi vì sợ hãi hay là vì Dương Thiên đã cứu mình mà cả đêm cứ khóc lóc nói muốn tìm anh Tiểu Thiên.

Hai người phải dỗ dành mãi thì cô bé mới chịu ngủ.

Người đàn ông trung niên không có biện pháp, đành phải cử cấp dưới điều tra nơi ở của Dương Thiên, vừa sáng sớm đã mời hắn tới đây.

Mà lúc này, Dương Thiên rốt cuộc cũng biết được thân phận của người đàn ông trung niên này.

Thư ký thành ủy Hình Chính Giang của thành phố Hải! Là người quản lý cao nhất của toàn bộ thành phố Hải! Chẳng trách Dương Thiên lại cảm thấy trên người ông ta tỏa ra một loại cảm giác ngập tràn uy nghiêm.

Nghe nói Hình Chính Giang là một người ngay thẳng, ghét a dua nịnh hót, tận tâm tận lực chống lại tội phạm, thế nên tình hình trị an của thành phố Hải luôn luôn tốt đẹp.

Dương Thiên thực sự rất kính nể những vị quan chức như thế.

“Thư ký Hình!” Dương Thiên đang muốn lên tiếng thì đã bị Hình Chính Giang ngắt lời.


Hình Chính Giang cười: “Cái gì mà thư ký Hình chứ, gọi là bác Hình là được!” Hình Chính Giang hơn bốn mươi tuổi, dựa theo tuổi tác thì hoàn toàn có thể làm bác của Dương Thiên.

“A...!Chào bác Hình, chào dì Trương!” Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi thay đổi cách xưng hô.

“Nào, Tiểu Thiên, tới nếm thử bữa sáng dì làm đi! Nam Nam rất thích ăn đấy.” Trương Mạn Nhã vẻ mặt hiền từ, nhìn về phía Dương Thiên, trong lòng cảm kích không thôi.

Có trời mới biết, ngày hôm qua suýt chút nữa bà đã mất đi con gái.

Lúc đó, bà cảm giác như trời đất sụp đổ, trước mặt mất đi ánh sáng.

Dương Thiên tươi cười ngồi xuống, không hề e sợ chút nào.

Mặc dù đối phương là người có chức quyền, nhưng hắn tin tưởng bản thân mình có hạt châu thần bí, tiền đồ sau này cũng không kém.

“Mạn Nhã, em lấy thứ đó trong thư phòng của anh ra đây!” Nói chuyện một lúc, Hình Chính Giang nhìn vợ mình, trịnh trọng nói.

Trương Mạn Nhã cũng sớm biết, mỉm cười gật đầu một cái rồi vào thư phòng.

Một lát sau, bà ra ngoài, cầm theo một hộp gấm rất lớn.

Hộp gấm làm thủ công, dài khoảng một mét, rộng nửa mét.

Thấy Dương Thiên không hiểu gì, Hình Chính Giang mỉm cười: “Tiểu Thiên, cháu đã cứu con gái bác, bác chẳng có gì báo đáp cả, đây là một chút tâm ý của chúng ta, cháu nhất định phải nhận!”
Dương Thiên lập tức từ chối, nhưng hai vợ chồng Hình Chính Giang vô cùng kiên quyết.

Không còn cách nào, Dương Thiên đành phải nhận.

Hắn mở hộp gấm ra, bên trong là một cây nhân sâm khổng lồ dài hơn nửa mét!
Một cây nhân sâm khổng lồ nằm yên lặng trong hộp gấm, nhìn kích thước thế này chắc cũng phải mấy trăm năm tuổi.

Hình Chính Giang nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Dương Thiên thì cười nói: “Đây là một cây nhân sâm 500 năm tuổi.

Bác nghe nói hai ngày nay cháu vẫn luôn đi tìm kiếm nhân sâm, đây chắc có thể đáp ứng được yêu cầu của cháu rồi đúng không?”

Dương Thiên nhìn Hình Chính Giang, muốn từ chối, nhưng cuối cùng lại đóng nắp hộp gấm vào, trịnh trọng nói: “Cảm ơn nhân sâm của bác Hình! Cháu đúng là rất cần cây nhân sâm này! Đây coi như cháu mượn của bác, sau này nhất định sẽ báo đáp!”
Lúc này, Hình Chính Giang không hề biết, “báo đáp” mà Dương Thiên nói là cơ duyên lớn đến mức nào!
“Tiểu Thiên! Cháu đừng khách sáo như thế!” Hình Chính Giang thở dài một hơi, nhìn con gái đang vui vẻ ăn cơm, nói: “Đối với bác và Mạn Nhã mà nói, Nam Nam mới là bảo vật trân quý nhất.

Nếu như không có cháu giúp đỡ, có khi đến giờ bác vẫn chưa tìm thấy được thi thể của con gái mình.

Sau chuyện lần này, bác đã hiểu ra được một chuyện, sự an toàn của những người trong gia đình mới là chuyện quan trọng nhất với bác, còn những chuyện khác chỉ là thứ yếu!”
Dương Thiên gật đầu.

Thật vậy, trong lòng hắn, cha mẹ và em gái là quan trọng nhất.

Hắn cũng âm thầm cảm thán, vận mệnh đúng là không thể đoán trước được.

Hôm trước mình còn điên cuồng đi tìm nhân sâm nhưng không tìm được, không ngờ vừa mới ra tay cứu Tiểu Nam Nam thì nhân sâm đã tự động tìm đến mình.

Dương Thiên ở lại đến trưa, ăn cơm xong thì chuẩn bị rời đi, chiều nay hắn còn có tiết.

Hình Chính Giang cười: “Tiểu Thiên, hôm nào rảnh rỗi lại tới đây chơi nhé, Nam Nam rất thích cháu, cháu cứ tới chơi thường xuyên!”
Dương Thiên gật đầu, khẽ xoa đầu Tiểu Nam Nam.

Về đến nhà, Dương Thiên ngắm nghía cây nhân sâm trong hộp gấm, ánh mắt tràn ngập hưng phấn!
Hắn có thể thuận lợi hoàn thiện quá trình Luyện thịt rồi!
Còn chín lần Luyện thịt nữa, cây nhân sâm 500 năm tuổi này chắc là đủ dùng!
Thời gian sau đó, ban ngày Dương Thiên bận rộn học hành, buổi tối bắt đầu tắm thảo dược Luyện thịt!

Phù! Phù!
Tác dụng rõ ràng nhất của Luyện thịt cảnh chính là cường hóa cơ bắp, loại bỏ những thứ dư thừa.

Theo thời gian luyện tập, thân thể Dương Thiên không ngừng bài tiết những tạp chất, cân nặng cũng không ngừng giảm đi.

Thời gian như nước chảy! Nháy mắt đã một tháng trôi qua!
Lúc này, Dương Thiên lẳng lặng ngồi trong bồn tắm, trên người không còn chút mỡ thừa nào nữa.

Thân hình cường tráng, chiều cao một mét tám, làn da trắng nõn.

Gương mặt Dương Thiên không đẹp trai lắm, chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng lại tràn ngập một loại khí chất khiến người ta cảm giác như gió xuân.

Loại bỏ đi những tạp chất, thân thể vừa khỏe mạnh vừa trắng trẻo, Dương Thiên lúc này chẳng khác nào những công tử ưu nhã thời xưa!
Bùm!
Dương Thiên mở mắt ra, hai tay dùng sức một chút, bồn tắm lập tức không chịu được lực này mà vỡ làm đôi!
Dương Thiên nắm chặt tay lại, cảm nhận một loại sức mạnh không thể giải thích được, nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn!
Luyện thịt viên mãn!

Bình Luận (0)
Comment