Cường Giả Đô Thị

Chương 54


Nói xong, không biết Phùng Thiếu Phong lấy đâu ra sức lực, cậu ta vùng vẫy tránh khỏi đám người Trịnh Vân Long, chạy đến trước mặt Tào Quân, muốn kéo Tiểu Như lại.

“Bốp!” Phùng Thiếu Phong còn chưa đến gần được Tào Quân thì một gã cao to đã bước tới, đạp cậu ta một cái.

Phùng Thiếu Phong cảm thấy như mình bị đạp thủng bụng, đau đớn quỳ rạp trên đất không đứng dậy nổi.

“Thiếu Phong!” Tiểu Như lo lắng kêu lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn Tào Quân: “Anh đã hứa với tôi là không làm gì anh ấy, sao anh còn đánh anh ấy hả?”
“Em cũng thấy rồi đó, là cậu ta tự muốn tìm chết, anh cũng không có cách nào.” Tào Quân nhún vai nói.

“Lão nhị!” Nhóm người Trịnh Vân Long lập tức vọt tới, nâng Phùng Thiếu Phong dậy.

“Lão đại! Tôi không cam lòng!” Dáng vẻ của Phùng Thiếu Phong lúc này vô cùng thê thảm, một đạp kia dường như làm bị thương nội tạng của cậu ta, khóe miệng cũng rỉ máu, cả người thất thần như một kẻ mất hồn.”
“A!!! Ông đây liều mạng với chúng mày!” Trịnh Vân Long nhìn thấy Phùng Thiếu phong chật vật như thế thì không cầm được nước mắt.

Cậu ta đứng lên, lao về phía Tào Quân.

Tào Quân bị Trịnh Vân Long làm cho sợ hãi, dù sao thì hình thể của Trịnh Vân Long cũng vô cùng kh ủng bố.

Anh ta theo bản năng lùi ra phía sau, bực bội nói: “Hừ! Nếu như có nghĩa khí như vậy thì đánh cả hai!”
Trịnh Vân Long có một thân hình mạnh mẽ nhưng dù sao cũng không địch lại được mười mấy người.


Cậu ta mới đánh được vài quả thì đã giống như con thú nhồi bông bị người ta đấm đá túi bụi, chật vật bất kham.

Dương Thiên vừa lúc chạy tới nơi này, nhìn thấy Phùng Thiếu Phong thê thảm nằm dưới đất, còn cả Trịnh Vân Long đang bị đánh thì lửa giận bốc lên.

Hắn lập tức nhào tới, tung chân đá bay gã áo đen đang đánh Trịnh Vân Long.

“Bốp!”
Tên áo đen to cao vạm vỡ lập tức bay ngược ra sau hơn mười mét, cả người nện lên một bộ bàn ghế.

Bàn ghế vỡ tan, người cũng bất tỉnh nhân sự.

Tào Quân sợ hãi nhìn Dương Thiên, hét ầm lên: “Lên hết cho tôi, đừng để nó lại đây!”
Mười mấy tên mặc đồ đen đều bị cú đạp vừa rồi của Dương Thiên làm cho sợ hãi, không ai dám đi lên.

Dương Thiên nhíu mày, không chút khách khí nào, chủ động xông lên đánh cho đám đó ngã rạp xuống đất.

Tào Quân không ngờ Dương Thiên lại có thể đánh như thế.

Nhìn thấy thuộc hạ ngã gục hết, anh ta lập tức vã mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Đừng có lại đây! Tao nói cho mày biết, cha tao là lão đại bang Thanh, mày mà đánh tao thì mày chết chắc rồi!”
Dương Thiên mặt không cảm xúc, đi tới trước mặt Tào Quân, bốp bốp hai cái tát lên mặt anh ta.

“Phụt! Dương Thiên mạnh mẽ chừng nào chứ, người thường làm sao có thể chịu đựng được.

Tào Quân chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, không nhịn được phun ra một ngụm máu, còn có cả mấy chiếc răng.

“A! Đau chết mất!” Tào Quân lăn lộn trên đường, vươn tay ôm mặt, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

“Lão tam! Tên Tào Quân này không sao chứ?” Trịnh Vân Long nhìn Dương Thiên, lo lắng hỏi.

Nếu như Dương Thiên thực sự đánh Tào Quân xảy ra chuyện gì chắc chắn cha anh ta sẽ không tha cho Dương Thiên.

“Không sao, gãy mấy cái răng mà thôi!” Dương Thiên hờ hững trả lời.

Tiểu Như đứng bên cạnh sợ hãi nhìn Dương Thiên, không dám di chuyển.


Cô ta nhìn Tào Quân và đám chân tay bị đánh thảm hại, sợ Dương Thiên cũng đánh cả mình.

Nhưng Dương Thiên lại chẳng thèm nhìn cô ta.

“Mọi chuyện là như thế nào?” Dương Thiên nhìn Trịnh Vân Long và Phùng Thiếu Phong vô cùng thê thảm, không nhịn được hỏi.

Lúc Trịnh Vân Long gọi điện thoại cho hắn cũng không nói đã xảy ra chuyện gì.

Một lúc sau, Dương Thiên mới biết được nguyên nhân mọi chuyện.

Thì ra là Tiểu Như là bạn gái Phùng Thiếu Phong, hai người yêu nhau gần hai tháng rồi, tình cảm rất tốt.

Nhưng hôm nay nhóm người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong đang đi trên đường thì lại nhìn thấy Tiểu Như đang ở cùng Tào Quân, Tào Quân còn ôm Tiểu Như.

Phùng Thiếu Phong tức giận lao tới đấm một đấm vào bụng Tào Quân, sau đó mọi chuyện xảy ra như vậy.

Lúc này Dương Thiên mới nhìn Tiểu Như, dáng người nhỏ bé, diện mạo thanh thuần, mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối cần được che chở.

Chẳng trách Phùng Thiếu Phong và Tào Quân lại tranh giành nhau như thế.

“Mày chết chắc rồi! Mày chết chắc rồi!” Tào Quân bò dậy, nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy hận thù.

Từ nhỏ đến lớn, làm gì có ai dám đối xử với anh ta như thế này?
Tào Quân lôi điện thoại ra, nói vài câu rồi cúp máy, rõ ràng là gọi người tới.

Dương Thiên cũng không ngăn cản, bây giờ hắn ngăn cản thì sau này anh ta vẫn sẽ tìm người tới trả thù thôi.


Trả thù hắn thì không sao, chỉ sợ Tào Quân trút giận lên đám người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong.

Đã thế thì xử lý luôn trong hôm nay đi, tới kẻ nào đánh kẻ đó!
Một lát sau, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nhóm người mặc quần áo đen, trong tay lăm lăm gậy gỗ chạy tới, nhìn qua cũng phải hơn hai trăm người!
Có vẻ như là một bang phái.

Dương Thiên nghĩ thầm.

Hơn hai trăm người nhưng Dương Thiên cũng hoàn toàn không để vào mắt.

Ngay lúc hắn định tiến lên đánh gục tất cả thì đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát!
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện!
Chuyện này xảy ra ngay cạnh đại học An, đã có người báo cảnh sát từ sớm.

Xe cảnh sát nhanh chóng mở ra, sáu người cảnh sát bước xuống xe.

Người xuống xe cuối cùng là một cô gái có diện mạo xinh đẹp nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng!
Nữ thần băng giá Lãnh Tình!.

Bình Luận (0)
Comment