Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 17

Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Trong tròng mắt màu đen của Nam Ức Tịch không có chút giao động nào, nụ cười trên khóe môi càng phát ra xinh đẹp. Các chủ Ám các nói không sai một điểm, hắn đã có biện pháp lấy được tin tưởng của Doãn Lưu Quang, để cho hắn không tiếc mạo hiểm phía trước cùng hắn giao dịch, coi như nàng nói ra tất cả, sợ là Doãn Lưu Quang sẽ không tin.

Huống chi, nàng căn bản không muốn nói, cũng không muốn đi ngăn cản. Bởi vì hắn nói rất đúng, nàng muốn phá hủy Nam Hải.

"A, phá hủy Nam Hải? Là một chủ ý tốt." Nam Ức Tịnh nhíu mày nhìn Các chủ Ám các, khóe môi cười vui vẻ, nàng duỗi ngón tay mảnh khảnh như ngọc ra, giống như là chỉ xem xét tay của mình, giọng nói từ từ, “Chỉ là, ta muốn phá hủy Nam Hải, mà ngươi, sợ là muốn thâu tóm Nam Hải đi."

Các chủ Ám các nghe vậy, chỉ trầm mặc không nói, đôi mắt hắn thâm thúy sắc bén lẳng lặng quan sát nữ tử trước mắt. Không thể không thừa nhận, nữ tử trước mắt hắn là nữ tử cực kỳ thông tuệ, cặp mắt nữ tử này khiến lòng người rung động, thậm chí mấy lần để cho hắn tưởng nàng chính là nàng.

Nhưng nàng đơn thuần như vậy một nữ tử quật cường, tại sao có thể xinh đẹp phong hoa và tâm cơ tàn nhẫn như nữ tử trước mắt này được?

Trong mắt giao động lại từ từ khôi phục bình tĩnh, Các chủ Ám các bình tĩnh nhìn Nam Ức Tịnh, lời nói ra mang theo một cỗ khó có thể dùng lời diễn tả được hận ý và thương yêu, từng chữ đánh tới nơi sâu nhất trong trái tim Nam Ức Tịnh, "Bị người thân thích nhất lừa gạt và tổn thương, nhất định rất đau. Như vậy, ta liền muốn phá hủy cả Nam Hải, những người kia khiến cho nàng đau đớn, ta sẽ làm cho họ đau đớn hơn!"

Nam Ức Tịnh cũng không chậm, nàng trong miệng Các chủ Ám các là người nào, nàng lại không biết sao. Hắn muốn phá hủy Nam Hải, chỉ bởi vì nàng?

Nàng không biết lời Các chủ Ám các rốt cuộc là thật hay giả, mặc kệ hắn là thật sự muốn báo thù cho nàng, hay chỉ coi đây là cớ thâu tóm Nam Hải, hắn nói câu "Như vậy, ta liền muốn phá hủy cả Nam Hải, những người kia khiến cho nàng đau đớn, ta sẽ làm cho họ đau đớn hơn!" Thật sự tiến vào lòng của nàng, nàng đã nghĩ cảm giác tâm của nàng sẽ không bao giờ có nữa, giờ đây nàng lại cảm thấy rung động trước nay chưa từng có.

Cố gắng thở bình thường áp chế tâm tình phức tạp của mình, Nam Ức Tịch tận lực bình tĩnh nhìn Các chủ Ám các, khóe môi nâng lên nụ cười xinh đẹp, tròng mắt đen mỉm cười, nói với hắn, "Nếu mục đích của chúng ta nhất trí, như vậy, chúng ta hợp tác chứ?"

Nam Ức Tịch nói giống như Các chủ Ám các đã đoán trước, hắn phái người đi trở lại hồi báo nói Nam Ức Tịch ở Doãn phủ thường đi lại chung quanh, hình như đang tìm gì, hắn liền đoán được ý đồ Nam Ức Tịch. Nàng muốn tìm, chỉ sợ là 18 cuốn hồ sơ kia?

Vì vậy hôm nay hắn cố ý dẫn Nam Ức Tịch đến, chính là vì biết rõ ý đồ Nam Ức Tịch rốt cuộc là gì. Nếu nàng cũng muốn phá hủy Nam Hải, như vậy hắn liền hợp tác với nàng. Nếu nàng không có ý đó, vậy hắn sẽ không chút do dự giết nàng. Bởi vì, kế hoạch của hắn không phép xuất hiện một chút sơ.

Nữ tử trước mắt quá mức thông tuệ, nếu mục đích của nàng và hắn bất đồng, khó bảo toàn ngày sau sẽ không trở ngại kế hoạch của hắn. Biến cố trong kế hoạch, hắn chỉ có một cách làm, đó chính là diệt trừ hậu hoạn!

"Tốt. Ngươi bên trong ta bên ngoài, như thế nào?" Việc Nam Ức Tịch đề nghị với Các chủ Ám các hắn vui vẻ đồng ý, vẻ mặt của hắn không có chút giao động, đứng chắp tay, không nói hết được vẻ lạnh lùng và thanh nhã, hắn nhìn Nam Ức Tịch, nhàn nhạt nói ra.

Nàng vốn dĩ tính toán tạo hỗn loạn từ bên trong Nam Hải, khiến Nam Hải tan rã từ bên trong, đến lúc đó chỉ cần nghĩ biện pháp dẫn Đông Lâm ra tay, Nam Hải tự nhiên hủy diệt, hôm nay có Các chủ Ám các, Đông Lâm bắt tay, không cần nàng quan tâm. Nàng chỉ cần làm cho cục diện chính trị Nam Hải càng loạn càng tốt.

"Một lời đã định!" Khóe môi Nam Ức Tịch có chút nhếch lên, ánh mắt sáng rực nhìn Các chủ Ám các.

Các chủ Ám các khẽ mất hồn, là do ánh mặt trời quá lóa, hay là do hào quang trong mắt nữ tử trước mắt quá rực rỡ, lại để cho tầm mắt hắn không dời được? Vì sao một cử chỉ của nữ tử này có thể động đến được dòng suy nghĩ của hắn, vì sao nhìn đôi mắt nàng, hắn luôn nhớ tới cặp mắt khiến hắn nhớ thương kia?

"Sườn núi ngoại ô năm dặm, cho ngươi một cơ hội lấy được tin tưởng của Doãn Lưu Quang." Các chủ Ám các dời đi tầm mắt, lạnh nhạt nhìn Nam Ức Tịch, từ từ nói.

Nghe vậy, trên mặt Nam Ức Tịch lộ ra nụ cười lười biếng, mở hai mắt nhìn, trong mắt toát ra một tia ngây thơ, nàng cười nói, "Còn tưởng rằng một chuyến tay không, không có thuận nước đẩy thuyền. Đã như vậy, liền cám ơn Các chủ khổ tâm an bài."

Hồng y nhanh nhẹn thoáng qua, trong nháy mắt bóng dáng của Nam Ức Tịch liền biến mất trước mặt Các chủ Ám các, tuyệt đỉnh khinh công cao như vậy, dù là hắn, cũng không chắc có thể đuổi theo kịp?

Thời điểm Nam Ức Tịch chạy tới năm dặm sườn núi, vừa lúc nhìn thấy Doãn Lưu Quang bị sát thủ bao bọc vây quanh, phía trên cẩm y màu xanh dương đã có mấy vết thương, xem ra tình huống rất là nguy cấp. Tiểu Tuyết đang chuẩn bị bắn tín hiệu, Nam Ức Tịch đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Tuyết, khiến nàng sợ hết hồn, sợ hãi kêu lên.

Sát thủ và Doãn Lưu Quang đều đưa tầm mắt nhìn đến chỗ tiếng thét, Nam Ức Tịch bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tuyết một cái, đành phải hiện lên nụ cười, thản nhiên từ trong rừng cây đi ra, vô cùng lười biếng nhún vai một cái, từ từ nói, "Bổn tọa trong lúc rãnh rỗi ra ngoài dạo chơi, cũng có thể đụng vào trường hợp máu tanh thế này, thật là xui xẻo."

Ánh mắt Doãn Lưu Quang phức tạp nhìn Nam Ức Tịch đột nhiên xuất hiện, khẽ nhíu mày. Tại sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Những sát thủ kia hình như không biết thân phận của Nam Ức Tịch, một người trong đó chỉ vào Nam Ức Tịch quát lớn, "Cái gì bổn tọa không bổn tọa! Ít hù dọa người! Ngươi cho là mặc y phục màu đỏ mang một cái khăn che mặt chính là Cung chủ Ma Cung rồi hả?!"

Sát thủ kia vốn là chỉ là thuận miệng châm chọc, nhưng không có nghĩ đến bị hắn nói đúng. Khóe môi Nam Ức Tịch tạo lên nụ cười xinh đẹp, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia sát ý, từ từ nói, "Không nghĩ tới thanh danh của bổn tọa khá lớn nha. Chỉ tiếc, biết rõ bổn tọa, nhưng vẫn là có mắt không tròng. Cái kia không có biện pháp, bổn tọa không thể làm gì khác hơn là thay Các chủ Ám các dọn dẹp những thủ hạ vô năng có mắt không tròng này!"

Dứt lời, không chút nào chần chờ, tơ lụa trong tay áo màu đỏ trong nháy mắt liền bay ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quét qua chỗ mười mấy tên sát thủ, mười mấy tên sát thủ, không kịp phản kháng, toàn bộ đã bị chết dưới một kích của Nam Ức Tịch , võ công cao cường kia, đã đủ thấy.

Mặt Nam Ức Tịch không có vẻ gì nhìn tử thi đầy đất, vẫn nụ cười thản nhiên như cũ, trong tròng mắt đen hiên ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng. Các chủ Ám các này thật độc ác, chỉ là một tuồng kịch, mà ngay cả đám tánh mạng thủ hạ nhiều như vậy cũng không để ý?

Từ phản ứng của những tên sát thủ kia, nàng đã biết Các chủ Ám các giao phó cho bọn hắn trước đó, thời điểm khi hắn để cho bọn họ ra ngoài ám sát, cũng đã bỏ qua tánh mạng của bọn họ rồi. A, nếu chủ tử bọn hắn không để ý, nàng tự nhiên sẽ không nương tay.
Bình Luận (0)
Comment