Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 30

Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Đối với tròng mắt chất vấn và tìm tòi nghiên cứu của Gia Luật Linh, Nam Ức Tịch làm như không thấy, lấy ngân phiếu từ thủ hạ bên cạnh Gia Luật Linh, liền quay đầu rời đi không nhìn lại dịch quán.

Cửa dịch quán, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu xuống một gốc cây cổ thụ, dưới bóng cây, Doãn Lưu Quang một bộ cẩm bào màu xanh lam, lẳng lặng đứng thẳng, không nói ra được ôn hòa, nhìn thấy Nam Ức Tịch ra ngoài, vẻ mặt hắn toát ra một tia mừng rỡ, cất bước tiến lên đón, ôn hòa nói, "Xong xuôi? Vậy chúng ta đi."

Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn Doãn Lưu Quang một cái, bên trong con ngươi đen nhánh hình như có mấy phần nghi hoặc, ánh mắt có chút phức tạp nhìn hắn, hỏi, "Ngươi không hỏi ta tìm hắn có chuyện gì sao?"

"Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, ngươi không muốn nói, ta cần gì phải hỏi." Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch nói, chỉ cười ôn hòa, thản nhiên nói.

Chung sống một tháng, tính khí Nam Ức Tịch hắn cũng không phải không rõ, Nam Ức Tịch không muốn nói, cho dù hắn hỏi cũng không có kết quả, cần gì phải đi hỏi, lại nói hắn tin tưởng nàng sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho hắn.

Nam Ức Tịch nghe được Doãn Lưu Quang trả lời thản nhiên, chỗ sâu trong tròng mắt đen có một vết nứt, Doãn Lưu Quang như vậy, là bởi vì tin tưởng nàng sao?

Một đường đi trở về Doãn phủ, Nam Ức Tịch khó được khi ôn hòa, trò chuyện vui vẻ với Doãn Lưu Quang, mới vừa đi tới cửa Doãn phủ, Nam Ức Tịch đột nhiên ngửi thấy mùi hương hồn, không khỏi nhíu mày nhìn nơi góc tường, vừa vặn thấy một mảnh áo đen.

"Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện, ta rất nhanh trở về, ngươi vào trước đi." Chân mày Nam Ức Tịch khẽ chau, trong mắt lóe lên một tia suy nghĩ, nói với Doãn Lưu Quang.

Doãn Lưu Quang mặc dù cảm thấy hết sức kỳ quái khi Nam Ức Tịch đột nhiên lại có chuyện, nhưng hắn không hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở Nam Ức Tịch trở về sớm chút, liền đi vào phủ.

Thấy Doãn Lưu Quang đi vào, bóng dáng Nam Ức Tịch lập tức phi thân lên, vụt qua tường viện bên cạnh, rơi xuống một chỗ tĩnh lặng trong ngõ hẻm, nhìn qua nam tử trước mắt, hiện lên nụ cười xinh đẹp, từ từ hỏi, " Các chủ Ám các đột nhiên tìm ta có chuyện gì gì?"

Cố ý để cho nàng ngửi thấy được hương hồn, nhìn đến vạt áo hắn, không phải là vì dẫn nàng đến gặp sao? Chỉ là nàng và Các chủ Ám các đã nói xong hợp tác, chuyện hôm nay không có biến cố gì, không biết lúc này hắn tới tìm nàng là vì cái gì.

"Doãn Lưu Quang là Ẩn tướng Nam Hải, rất trung thành với Nam Hải. Mà ngươi lại muốn phá hủy Nam Hải, ngươi và lập trường của hắn không cần ta nói rõ. Ta tới, chỉ là khuyên ngươi một câu, cách xa hắn một chút." Ngõ hẻm rất sâu, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu vào được, Các chủ Ám các một thân cẩm y màu đen, càng lộ vẻ thâm trầm.

Nhưng hắn mang theo mặt nạ màu bạc thấy giống như nhu hòa nhưng lại chói mắt, giọng nói của hắn vẫn réo rắt thanh động như thế, gần như khiến người ta cho rằng người trước mắt không phải một sát thủ máu lạnh, mà là một người tuyệt đại phong hoa hoàng tôn quý tộc.

Nam Ức Tịch nghe vậy, chẳng nói đúng sai chỉ nhíu lông mày, trong ánh mắt cất giấu mấy phần đùa giỡn, nhếch môi cười nói, "A, ta lại không biết Các chủ Ám các quan tâm ta như vậy? Chỉ là, lập trường của ta, không cần ngươi tới nhắc nhở."

"Ta chỉ quan tâm sự hợp tác của chúng ta mà thôi." Các chủ Ám các nghe được Nam Ức Tịch nói, ẩn sau mặt nạ màu bạc, ở dưới tròng mắt đen trong nháy mắt hình như có một gợn sóng, tiếp theo lại khôi phục bằng phẳng thâm thúy như trước.

Hắn quan tâm nàng sao? Giống như kể từ sau khi Nam Ức Tịch mất tích, hắn không còn quan tâm người khác nữa. Hắn quan tâm, chỉ có thiên hạ mà thôi. Nhưng hôm nay, hắn làm cái gì vậy? Vì sao lại ẩn trong bóng tối quan sát hành tung của nàng, vì sao thấy nàng và Doãn Lưu Quang quan hệ tốt, hắn sẽ tức giận?

Các chủ Ám các tâm tư phập phồng, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ bất động như núi, không nhìn ra chút tâm tình rung động nào, Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày, bình tĩnh nói, "Sự hợp tác của chúng ta không cần phải lo lắng. Mặc kệ là ai, đều không thể ngăn cản ta hủy diệt Nam Hải."

"Như thế thì tốt. Ta chỉ hi vọng thời điểm một ngày nào đó ngươi và Doãn Lưu Quang đao kiếm đối đầu, ngươi sẽ xuống tay được." Các chủ Ám các nghe được Nam Ức Tịch nói, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, hắn đứng chắp tay, nghiêng đi nửa người, nói với Nam Ức Tịch.

Nam Ức Tịch nhìn Các chủ Ám các, cho dù nửa mặt nạ màu bạc, cũng không cách nào che đậy hình dáng gò má hoàn mỹ của hắn, ở dưới mặt nạ này, dung nhan chắc chắn phải tuyệt thế phong hoa. Mặc dù không nhìn thấy dung nhan của hắn, chỉ riêng khí này độ cũng đã để cho người ta sợ hãi than.

Không thấy dung nhan mà chỉ cần khí độ thôi đã khiến người ta sợ hãi, thiên hạ này chỉ có hai người Các chủ Ám các và Lạc Huyền Lăng. Cố tình trùng hợp như vậy, hai người bọn họ cùng thích mẫu đơn. Cái này có tính là duyên phận không?

"A, cái này không nhọc Các chủ Ám các quan tâm. Ta là người rất ích kỷ, đao kiếm đối đầu, ta sẽ không lương tay, nếu lương tay không khác nào chịu chết, ngươi cho là ta sẽ ngu xuẩn như vậy?" Nam Ức Tịch hơi giễu cợt nói, trải qua những truyện trước kia, nàng còn có thể lấy tính mạng chính mình đặt trong tay người khác sao? Tuyệt đối không!

"Sau khi đại thọ, Nam Hải bắt đầu lâm vào nguy cơ." Các chủ Ám các nghe được Nam Ức Tịch nói, không rối rắm vấn đề Doãn Lưu Quang nữa, ngữ khi trần thuật nói với Nam Ức Tịch.

Nam Ức Tịch nghe vậy, chẳng nói đúng sai chỉ nhíu lông mày, cái này hắn không nói nàng cũng biết, thế nhưng nàng tò mò, Các chủ Ám các đối phó Nam Hải, thật sự chỉ vì báo thù cho nàng sao? Dù là như vậy người hợp tác cùng Các chủ Ám các, đến tột cùng là người nào?

Là Đông Lâm, hay là Tây Nhạc hoặc là Bắc Mạc đây?

"Sau đại thọ, ta sẽ tăng nhanh động tác, làm tan rã nội bộ Nam Hải. Sau khi chuyện thành công, tự ta sẽ thông báo ngươi." Khóe môi Nam Ức Tịch hiện lên nụ cười ý vị sâu xa, đôi mắt màu đen nhìn chăm chú phía trước, trong mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Các chủ Ám các nghe được Nam Ức Tịch nói, khẽ vuốt cằm, liền phi thân rời khỏi hẻm nhỏ. Nam Ức Tịch nhìn bóng lưng Các chủ Ám các rời đi, đột nhiên cảm thấy bóng lưng này hình như đã từng quen biết, nhưng lại không nói ra được.
Bình Luận (0)
Comment