Chỉ là hắn không ngờ tới, Nam Ức Tịnh đã sớm có ý định cướp Tử Trúc tâm, vì vậy nàng đã sớm an bài nhân thủ ở một phía hướng biển của Tử Trúc Lâm. Chỗ hướng biển khơi của Tử Trúc Lâm có nhiều nhân thủ nhưng dù sao người cũng không thể so với cơ quan phải tốn nhiều thời gian khó khăn xông như vậy, nếu nàng quyết tâm, muốn rời đi, cũng không phải là không thể nào.
Liễu Tử Hạc mang theo Nam Ức Tịnh đến trong mật thất của Tử Trúc Lâm, lấy ra Tử Trúc tâm đưa cho Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo vẻ mặt phức tạp. Nam Ức Tịnh thò tay tiếp nhận Tử Trúc tâm, bởi vì trong lòng kích động, tay của nàng lại có chút run rẩy.
Đá thủy tinh hình trái tim màu tím lợt trong tay nàng chính là thứ có thể cứu tánh mạng của Nạp Lan Thần Dật sao?
Nam Ức Tịnh siết Tử Trúc tâm trong tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai sử dụng kiếm giá kề vào cổ của Liễu Tử Hạc, lạnh giọng quát lên, "Đắc tội."
Liễu Tử Hạc không ngờ rằng Nam Ức Tịnh lại đột nhiên làm khó dễ hắn, trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, lại thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng không còn nét điềm đạm đáng yêu vừa rồi nữa, chỉ có bén nhọn cùng cao thâm, tròng mắt đen giống như lúc ban đầu hắn thấy nàng, sáng đáng sợ.
"Cô nương đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể cướp Tử Trúc tâm mà bình yên rời đi sao?" Mặc dù Liễu Tử Hạc bị Nam Ức Tịnh kề kiếm trên cổ, cũng không chút hoang mang nói, vẻ mặt của hắn lạnh nhạt vô cùng, giọng nói lành lạnh, thậm chí bên trong còn mang theo một tia chắc chắn.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, khóe môi vén lên một nụ cười diêm dúa lòe loẹt, giữa mi bắn ra hoa quang tự tin, kề kiếm vào cổ của Liễu Tử Hạc, cười nói, "Ta sao? Ta dĩ nhiên có thể!"
Liễu Tử Hạc bị tự tin trong lời nói của Nam Ức Tịnh làm khiếp sợ, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, gương mặt tuyệt mỹ của nàng làm cho người ta không thể rời mắt, hắn chưa từng thấy qua một nữ tử xinh đẹp lại gây sự như vậy. Mà đệ tử khác của Tử Trúc Lâm thấy Liễu Tử Hạc bị Nam Ức Tịnh giữ chặt, cũng đều rối rít tránh ra tạo thành một con đường, Nam Ức Tịnh một đường thối lui đến chỗ Lâm Hải.
Liễu Tử Hạc nhìn Nam Ức Tịnh, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Nam Ức Tịnh sẽ theo đường cũ trở về, đến lúc đó chỉ cần khởi động cơ quan trận pháp, Nam Ức Tịnh sẽ không xong, mà hắn cũng có thể tùy thời chạy trốn, nhưng không nghĩ đến Nam Ức Tịnh lại lựa chọn từ nơi này đi ra ngoài.
Thân phận của Nam Ức Tịnh quả nhiên không đơn giản. Người biết vị trí cụ thể của Tử Trúc Lâm cũng không nhiều, mà biết ba mặt của Tử Trúc Lâm đều chứa đầy cơ quan một chỉ có mặt Lâm Hải là có ít người, mà Hải Vực mênh mông vô cùng, ngay cả người trong nội bộ của Tử Trúc Lâm cũng có rất ít người biết cách ra ngoài bằng lối này.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, rõ ràng là đã rõ như lòng bàn tay. Đến tột cùng nàng là ai, sao có thế lực lớn cùng bản lĩnh như vậy?
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Liễu Tử Hạc thoáng qua một tia nặng nề, trong đôi mắt nhỏ dài bắn ra một tia lạnh, lạnh lùng nhìn Nam Ức Tịnh, lạnh giọng nói.
Nam Ức Tịnh xinh đẹp cười một tiếng, thu kiếm trong tay về, thân hình giống như hải yến lướt trên đất bằng, dáng người mơ hồ, xinh đẹp kinh người. Giọng nói lười biếng mà diêm dúa lòe loẹt của nàng miễn cưỡng d[d[lqd truyền tới, "Ta là ai, ngày sau Liễu công tử sẽ biết được."
Liễu Tử Hạc lập tức vận công đuổi theo, mà người của Tử Trúc Lâm cũng rối rít bắn tên về phía không trung. Nhưng tốc độ của Nam Ức Tịnh cực kỳ nhanh, tránh được mưa tên, tốc độ không chút nào giảm bớt, đột phá phòng thủ của Tử Trúc Lâm, ở trên mặt biển đạp nhẹ mũi chân, vững vàng rơi vào nơi xa, nhanh chóng có thuyền nhỏ tiếp đón nàng.
Bích Hải lái thuyền, một chiếc thuyền con được Bích Hải lái lướt nhanh vun vút tới phía trước. Mà Liễu Tử Hạc chỉ mới đuổi kịp đến bờ biển, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn xa xa nhìn Nam Ức Tịnh rời đi. Dù sao khinh công của hắn tuy tốt, nhưng cũng không thể giẫm ở trên mặt biển như trên đất bằng, nếu là đuổi nữa, sợ là sẽ kiệt sức rơi vào trong nước.
Huống chi vừa rồi hắn nhìn thấy khinh công của Nam Ức Tịnh đã vượt xa hắn. Mặc dù khinh công không phải sở trường của hắn, thế nhưng người trên thiên hạ có khinh công thắng được hắn cũng không nhiều lắm, hơn nữa người tới còn là một nữ tử.
Đứng xa xa nhìn Nam Ức Tịnh, nàng xinh đẹp lười biếng ngồi ở trên thuyền nhỏ, hình như vẫn còn có thể nhìn thấy khóe môi của nàng nâng lên nụ cười nhẹ nhàng.
Xinh đẹp ngoan tuyệt. Thân thủ bất phàm. Trương dương không kềm chế được. Tính khí bất thường. Những từ ngữ này cơ hồ khiến trong nháy mắt trong lòng Liễu Tử Hạc nhớ tới Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc.
Trên giang hồ có một nữ tử như vậy, chỉ có Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc và Đường Môn Môn chủ Đường Thiên Thiên. Nhưng Đường Thiên Thiên chưa hôn phối, mà gần đây có lời đồn đãi nàng chính là Nam Hải công chúa Nam Ức Tịnh, hơn nữa đã gả cho Đông Lâm Thập Nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật.
Chẳng lẽ nàng thật sự là Ma Cung Cung chủ sao? Mặc kệ nàng có phải là Quỳnh Lạc không, hôm nay nàng dám can đảm cướp đi Tử Trúc tâm, đã kết thù với Tử Trúc Lâm.
"Đại Sư Huynh, vậy phải làm sao bây giờ?" Một nam tử nhìn Nam Ức Tịnh dần dần biến mất ở trong tầm mắt, nóng nảy không dứt nói với Liễu Tử Hạc.
Liễu Tử Hạc nhíu mày, nhưng chỉ là tự lẩm bẩm, "Đến tột cùng nàng là ai?"
"Ai, Đại Sư Huynh thật đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài nha. Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc cũng không nhận ra sao? Vẫn bị nàng mê hoặc tâm thần sao? Hôm nay Tử Trúc tâm bị yêu nữ Ma Cung cướp đi, không biết Đại Sư Huynh phải giao phó với sư phụ như thế nào đây?" Nói chuyện là một nam tử có một khóe mắt treo ngược, chính là Nhị Đệ Tử của môn chủ Tử Trúc Lâm Quân Vô Nhai, Quân Vô Nhai vẫn luôn ghen tỵ Liễu Tử Hạc xuất chúng và được cưng chiều, giờ phút này dĩ nhiên là tràn ngập châm chọc cùng hả hê nhìn hắn.
Liễu Tử Hạc nghe Quân Vô Nhai nói, ánh mắt khẽ run sợ. Nàng thật sự là Ma Cung Cung chủ Quỳnh Lạc, nữ tử xinh đẹp ngoan tuyệt đó sao? Chẳng biết tại sao, trong đầu lại hiện ra đôi mắt quật cường của nàng.
Cố gắng làm mất hình ảnh trước mắt, Liễu Tử Hạc lạnh giọng, nói với Quân Vô Nhai, "Chuyện này ta tự sẽ giải thích với sư phụ. Ma Cung cướp đi Tử Trúc Lâm chí bảo của chúng ta, Tử Trúc Lâm sẽ không bỏ qua cho nàng."
Quân Vô Nhai nghe Liễu Tử Hạc nói, trong lòng tuy là bất mãn, cũng chỉ có thể lộ vẻ tức giận ngậm miệng lại.
Mà ở bên kia, Nam Ức Tịnh cùng Bích Hải tìm kiếm đường tắt rời khỏi hải vực này, lập tức thúc ngựa trở lại Hách Liên Sơn Trang.
Đường Thiên Thiên nhìn thấy Nam Ức Tịnh cầm Tử Trúc tâm về, không khỏi vừa vui mừng vừa ghen ghét. Nàng cầm lấy Tử Trúc tâm, tiện tay đi nghiên cứu thuốc giải.
Mà Hách Liên Nghi Huyên thấy y phục của Nam Ức Tịnh đã chịu tổn hại không nhìn nổi cùng với sắc mặt tiều tụy vô cùng của nàng, không khỏi đau lòng nói, "Sao trên người muội có nhiều vết thương vậy, cũng không biết băng bó, còn gấp gáp lên đường như vậy, không biết quan tâm bản thân sao!"
Nam Ức Tịnh biết tính khí của Hách Liên Nghi Huyên, biết là nàng đang quan tâm nàng mà thôi, vì vậy lộ ra nụ cười tái nhợt, nói với Hách Liên Nghi Huyên, "Muội không sao."
Rất nhanh đã nghiên cứu ra thuốc giải. Sau khi Nạp Lan Thần Dật uống thuốc giải của Đường Thiên Thiên, rốt cuộc sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, Đường Thiên Thiên nói không tới ba ngày, Nạp Lan Thần Dật sẽ tỉnh dậy, chỉ cần thêm chút điều lý, thân thể sẽ khôi phục, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không tái phát nữa.
Nhưng Nam Ức Tịnh lại ngã bệnh. Đại khái là bởi vì lúc trước không ngủ không nghỉ sáu ngày sáu đêm vì Nạp Lan Thần Dật truyền nội lực cùng chân khí, sau lại bôn ba mệt nhọc, xông vào Tử Trúc Lâm, bị không ít thương ngoài da. Cho dù là người sắt cũng không chịu nổi.
Nam Ức Tịnh vì Nạp Lan Thần Dật chống một một thời gian lâu, hôm nay thấy độc của Nạp Lan Thần Dật đã được khống chế, trong lòng của nàng mới xem như chân chính thở phào nhẹ nhõm, vì vậy cả người liền xụ xuống.
Khi Nạp Lan Thần Dật tỉnh lại, liền nhìn thấy Nam Ức Tịnh nóng bừng. Sắc mặt của nàng vô cùng nhợt nhạt, nhưng trên gương mặt bởi vì phát sốt mà đỏ ửng, lông mi thật dài rủ xuống, Nạp Lan Thần Dật thấy vậy cả trái tim đau đớn vô cùng.
Hắn ngồi ở bên giường của Nam Ức Tịnh, nắm tay của Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo tràn đầy tự trách cùng cưng chiều. Đường Thiên Thiên ở bên cạnh hắn thấy một màn như vậy, trong mắt không khỏi toát ra một tia ghen ghét, nàng cực kỳ bất mãn nói với Nạp Lan Thần Dật, "Thần Dật, độc của ngươi mới vừa hết, còn cần điều dưỡng, không thể vất vả như vậy."
"Nếu không phải vì ta, sao Ức Tịnh biến thành như vậy được? Ta muốn ở chỗ này cùng với nàng." Nạp Lan Thần Dật cũng không thèm nhìn tới Đường Thiên Thiên, đôi ngươi như dính vào trên người Nam Ức Tịnh, ngay cả nháy mắt cũng không cam lòng rời khỏi, giọng điệu của hắn kiên quyết khẳng định, không cho phép Đường Thiên Thiên khuyên nữa.
Đường Thiên Thiên nhìn dung nhan tái nhợt mà tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh, vẻ oán độc trong mắt càng thêm rõ ràng, nàng tiến một bước tới trước mặt của Nạp Lan Thần Dật, cản trở hắn, khiến cho hắn thấy nàng, nàng không phục nói, "Nếu không phải vì nàng, ngươi sẽ độc phát sao?! Nàng ta làm chuyện nên làm mà thôi!"
"Coi như vì nàng chết, ta cũng cam tâm tình nguyện." Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên nói, đưa tay đẩy Đường Thiên Thiên ra một chút, tiếp tục nhìn Nam Ức Tịnh, trong giọng nói có đau lòng cùng áy náy, "Nhưng ta đã nói rồi, ta sẽ không để cho nàng bị thương tổn, lại càng không muốn làm nàng hôn mê bất tỉnh vì ta."
Đường Thiên Thiên bị Nạp Lan Thần Dật đẩy tới, nhìn trong mắt Nạp Lan Thần Dật không chứa hình bóng của nàng, không khỏi tức giận, dậm chân một cái liền chạy ra ngoài. Nàng vừa chạy vừa khóc, ánh mắt đỏ ngầu, móng tay khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay, hận thù nói, Nam Ức Tịnh, một ngày kia, ta nhất định bắt ngươi chết!
Đường Thiên Thiên trở lại gian phòng của mình, Mạc Dạ đứng nghiêm một bên, nhìn khuôn mặt của Đường Thiên Thiên mang theo nước mắt, không khỏi vừa đau lòng vừa lo lắng, hỏi, "Thiếu chủ sao vậy?"
Đường Thiên Thiên liếc mắt nhìn Mạc Dạ, thật nhanh lau vệt nước mắt chưa khô, trong mắt hàm chứa mấy phần sắc bén, sắc môi đỏ tươi như máu, môi mỏng của nàng khẽ mở, hỏi từng chữ, "Ta bảo ngươi nghiên cứu độc dược như thế nào rồi?"
"Vẫn đang tiến hành. Đoán chừng còn cần nửa tháng nữa sẽ thành công." Mạc Dạ nghe Đường Thiên Thiên hỏi, liền lên tiếng.
Quỳnh oa này là do Đường Thiên Thiên mấy tháng trước phân phó hắn nghiên cứu chế độc dược. Đường Môn giỏi về dụng độc, nhưng độc của Đường Môn luôn có thuốc giải. Thế nhưng loại độc quỳnh hoa này, Đường Thiên Thiên chỉ kêu chế độc dược, không bảo chế thuốc giải, mà độc quỳnh hoa này cũng cực kỳ ác độc, nữ tử nào trúng loại độc này, chỉ có dựa vào giao hợp với nam tử khác mới có thể kéo dài tánh mạng.
Mặc dù không biết vì sao Đường Thiên Thiên phải nghiên cứu chế tạo quỳnh hoa, vì sao vào lúc này đột nhiên hỏi hắn về độc này, nhưng Mạc Dạ chưa bao giờ làm trái với bất cứ mệnh lệnh gì của Đường Thiên Thiên.
"Nửa tháng sao? Được, rất tốt." Giờ phút này trên khuôn mặt của Đường Thiên Thiên đã không có nước mắt, trang dung tinh sảo đã bị vẻ yêu mị ác độc của nàng lấn át, môi nàng nâng lên nụ cười khát máu, trong mắt hiện đầy âm chí, âm cuối kéo thật dài, làm cho người ta cảm giác không rét mà run.
Mạc Dạ thấy Đường Thiên Thiên như thế, chỉ hơi nhíu mày. Hắn cũng không thích Đường Thiên Thiên như vậy, nhưng hắn lại bất lực.
Đường Môn Lão Môn Chủ cực kỳ thương * Đường Thiên Thiên, mà tính tình Đường Thiên Thiên mặc dù điêu ngoa một chút, nhưng cũng ngây thơ. Hắn là đệ tử nhỏ nhất của Đường Môn Lão Môn Chủ, thuở nhỏ đã có quan hệ cực kỳ tốt với Đường Thiên Thiên, luôn một mực yên lặng thích Đường Thiên Thiên.
Nhưng mấy năm trước, Đường Môn nội loạn, Đường Môn Lão Môn Chủ bị gian nhân hại chết. Lúc ấy Đường Thiên Thiên tuổi còn quá nhỏ nhất thời không chỗ nương tựa, hắn giúp đỡ Đường Thiên Thiên từng bước một tìm được gian nhân hại chết Đường Môn Lão Môn Chủ, lần nữa đoạt lại quyền lợi Đường Môn, cũng nhìn Đường Thiên Thiên từng bước một biến thành hôm nay.
Trong lòng yên lặng thở dài một cái. Ngay cả hắn biết bây giờ Đường Thiên Thiên không còn là nữ tử đơn thuần điêu ngoa ban đầu nữa, thế nhưng hắn vẫn thích nàng. Dù nàng ác độc hơn nữa, nàng âm hiểm, hắn vẫn đứng ở phía sau nàng.
Đường Thiên Thiên ngước mắt liền d[[dlqd nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Mạc Dạ, nàng cực kỳ không vui nhíu mày. Nàng không thích Mạc Dạ có vẻ mặt như thế, mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, đều làm nàng nhớ tới phụ thân chết thảm cùng tình cảnh thê thảm khi đó của nàng. Vì vậy nàng mệt mỏi phất tay, ý bảo Mạc Dạ lui ra.