Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 81

Editor: Trà sữa trà xanh

Nam Dận nghe lời nói của Doãn Lưu Nguyệt, cho là Doãn Lưu Nguyệt không chịu giúp hắn, sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, đưa tay đè lại bả vai của Doãn Lưu Nguyệt, âm trầm nói, "Doãn Lưu Nguyệt. Chúng ta cùng chung một chuyến tuyến. Chỉ có khi ta leo lên đế vị, ngươi mới có tương lai đó!"

Bây giờ thân thể của Doãn Lưu Nguyệt rất yếu không chịu nổi, sao chịu nổi sức mạnh của Nam Dận, sắc mặt của nàng lập tức trắng thêm mấy phần, đôi mắt châm chọc nhìn hắn.

Cùng chung chuyến tuyến sao? Sợ là không phải như vậy. Coi như nàng giúp hắn lấy được đế vị, dựa theo tính nết có mới nới cũ phong lưu thành tánh của Nam Dận, sao có thể đối tốt với nàng? Huống chi cho tới bây giờ, nàng đã sớm nhận ra, hoàng hậu cái gì, mẫu nghi thiên hạ cái gì, đều là thứ vô căn cứ thôi.

"Thái tử điện hạ cho rằng thân thể này của Lưu Nguyệt còn có thể sống đến lúc nào?" Doãn Lưu Nguyệt mặc cho Nam Dận đè bả vai của nàng, trên khuôn mặt tái nhợt đột nhiên hiện ra một tia ửng hồng, nàng ho sặc sụa mấy tiếng, chính xác là ho ra máu.

Thân thể của nàng nàng biết. Kể từ lần sanh non đó thân thể của nàng vẫn chưa tốt lên, cộng với ngày đêm u buồn, thân thể của nàng càng yếu ớt hơn. Sợ là sắp ra đi rồi.

Nam Dận thấy bộ dạng mệt mỏi của Doãn Lưu Nguyệt, không khỏi sinh lòng chán ghét, hắn muốn nói thêm vài điều nữa, lại bị ánh mắt xám tro giống như người chết của Doãn Lưu Nguyệt chặn lại, đành phải tức giận phất tay áo rời đi.

Doãn Lưu Nguyệt nhìn Nam Dận đi ra khỏi phòng, đột nhiên cả người xụi lơ ở trên mặt đất, sắc mặt của nàng như khô cằn, trong tròng mắt lõm xuống khổng lồ chảy ra từng giọt nước mắt như hạt đậu. Bây giờ nàng rất ân hận những chuyện lúc trước, nhưng nàng đã không thể qua trở lại như trước nữa. Nàng còn kéo dài chút hơi thở yếu ớt cuối cùng, là vì cái gì đây?

Nam Dận đã rời phủ ba ngày, đợi đến khi hắn trở về, thì nhận được tin Doãn Lưu Nguyệt tuyệt thực mà chết, không khỏi giận dữ, sai người đánh tỳ nữ phục vụ cho Doãn Lưu Nguyệt đến chết.

Hắn phiền muộn đi tới đi lui trong đình viện. Thế cục bây giờ cực kỳ phức tạp, hắn không biết rốt cuộc là ai đang âm thầm thao túng triều đình, cũng không biết Nam Khởi có thật bỏ qua địa vị đế vương không. Vào lúc này, lập trường của Doãn Lưu Quang rất quan trọng. Hôm nay Doãn Lưu Nguyệt chết trong phủ của hắn, không biết Doãn Lưu Quang có thể trách tội hắn không.

Mặc dù Nam Dận đã cố hết sức giấu giếm, tin tức Doãn Lưu Nguyệt qua đời vẫn bị truyền ra ngoài. Nam Dận đành phải báo lên Nam Vũ, làm tang sự cho Doãn Lưu Nguyệt.

Nam Ức Tịnh nghe tin Doãn Lưu Nguyệt qua đời cũng không cảm thấy bất ngờ, từ lúc nàng nhìn thấy nàng ấy, nàng đã đoán được sẽ có kết quả này. Một người cố chấp một khi đánh mất điều mình vẫn luôn cố chấp, sẽ phát hiện mọi chuyện nàng làm trước đây đều là chuyện cười, đả kích lớn như vậy, sẽ làm người ta hỏng mất.

Mà Doãn Lưu Quang nghe được tin tức này, bi thương lan tràn trên khuôn mặt. Mặc kệ như thế nào, Doãn Lưu Nguyệt vẫn là muội muội ruột thịt mà hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, làm bạn với nhau vài chục năm, coi như nàng đã làm sai rất nhiều việc, nhưng đến lúc nghe tin nàng bệnh mà chết, hắn vẫn nhịn không được thổn thức.

Mọi chuyện đều do bản thân nàng làm sai thôi.

Tang sự của Doãn Lưu Nguyệt không làm lớn lắm. Dù sao hiện tại đại quân của Đông Lâm vẫn còn đóng ở biên cảnh của Nam Hải, mà thời tiết của Nam Hải lại biến hóa kì lạ, ai cũng cảm thấy Nam Hải sắp đổi vua rồi.

Cảm nhận được sự kì lạ trên triều không riêng mình Nam Dận, thân là Đế Vương Nam Hải, sao Nam Vũ không phát hiện được đây? Mà hắn không những đã nhận ra sự mất bình tĩnh trên triều, mà còn tìm ra người đứng sau điều khiển mọi việc.

Dĩ nhiên, nếu không phải Nam Ức Tịnh cố ý để lại đầu mối, cho Nam Vũ thông minh cũng không thể nào đoán được là Nam Ức Tịnh động tay chân. Về phần tại sao Nam Ức Tịnh muốn để lại đầu mối, dĩ nhiên là ép Nam Vũ chó cùng đường quay lại cắn.

Đã là chết qua một lần, Nam Ức Tịnh đã quá rõ ràng với sắc mặt của hoàng thất Nam Hải, nàng biết rõ lòng dạ độc ác cùng hèn hạ của bọn hắn, vì vậy nàng đào xong bẫy rập, để cho từng người bọn họ nhảy xuống!

Quả nhiên. Ngay đêm đó Nam Vũ mời Nam Ức Tịnh ăn cơm.

"Lúc này Hoàng thượng mời ngươi qua, sợ là rắp tâm không tốt." Doãn Lưu Quang có chút lo lắng cau mày, ôn hòa nhìn Nam Ức Tịnh, cho dù biết rõ rất ít chuyện có thể làm khó nàng, hắn vẫn không nhịn được nhắc nhở.

Nam Ức Tịnh nghe vậy, chẳng nói đúng sai cười cười, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập hận ý thiêu đốt cùng tự tin, đôi môi xinh đẹp của nàng nói từng chữ, "Rắp tâm không tốt sao? Điều bổn tọa muốn chính là hắn rắp tâm không tốt! Tối nay bổn tọa sẽ để cho hắn biết cái gì gọi là tự mình làm tự mình chịu!"

"Ý của ngươi là... Ngươi phải.... Giết phụ thân?" Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh nói, nhìn thấy ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đôi mắt nàng, trên mặt Doãn Lưu Quang lộ ra chút hoảng sợ, nhìn Nam Ức Tịnh hỏi thật chậm.

Bây giờ Nam Hải đã bị Nam Ức Tịnh nắm trong lòng bàn tay rồi, mà Nam Hương Vận cũng đồng ý thuyết phục Tống Tử Văn dốc sức cho Nam Ức Tịnh, có thể nói hiện tại chỉ cần Nam Ức Tịnh nguyện ý, Nam Hải tùy thời sẽ trở thành vật trong túi của nàng, coi như hiện tại nàng động thủ giết Nam Vũ, cũng không có gì.

Nhưng dù sao Nam Vũ cũng là phụ thân của nàng. Nàng thật muốn giết phụ thân của mình sao? Hắn không lo chuyện khác, hắn chỉ lo lắng nếu nàng làm thật, dân chúng thiên hạ sẽ nói nàng thế nào?

Nam Ức Tịnh nghe Doãn Lưu Quang nói, nhìn lo âu và không đồng ý trong tròng mắt Doãn Lưu Quang, lạnh nhạt quay mặt qua chỗ khác, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh lùng, lạnh giọng nói, "Giết phụ thân sao?! Không, bổn tọa chỉ đang giết tên súc sinh thôi!"

Nữ nhi đầu lòng của mình cũng có thể chắp tay cho người khác. Hài tử ruột thịt của mình cũng bị mình lợi dụng. Nữ nhân đã làm bạn nhiều năm với hắn cũng có thể đưa vào lãnh cung. Người như vậy có thể coi là người sao?

Phụ thân sao?! Từ lúc bốn năm trước Nam Ức Tịnh nàng uống xong ly rượu độc kia, nàng đã sớm không phụ không mẫu rồi, sao có phụ thân được?! Nàng giết Nam Vũ, chỉ là đang giết tên súc sinh thôi!

"Cho dù như thế, chẳng lẽ ngươi không sợ dân chúng chỉ trích ngươi sao?" Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịnh nói, hắn biết Nam Ức Tịnh rất hận phụ mẫu của mình, thậm chí giết Nam Vũ là chuyện bắt buộc phải làm, thế nhưng hắn lại không đành lòng nhìn dân chúng nguyền rủa Nam Ức Tịnh, hắn nói, "Không bằng để ta làm đi."

Nghe Doãn Lưu Quang nói, trong d[d[lqd mắt Nam Ức Tịnh không khỏi xẹt qua một tia khiếp sợ. Doãn Lưu Quang luôn bảo vệ Nam Hải, thậm chí hắn vì lê dân bách tính Nam Hải mà chối bỏ Hoàng thất Nam Hải, nhưng bảo hắn giết Nam Vũ, e rằng trong lòng của hắn rất khổ Sở.

Nàng giết Nam Vũ sẽ bị dân chúng chỉ trích, chẳng lẽ hắn sẽ không sao? Coi như hắn không động thủ giết Nam Vũ, sợ là cũng không thiếu chỉ trích rồi. Tội gì Hắn tội gì thay nàng nhận tiếng thích khách vua? Huống chi thù của nàng thì nàng báo, không cần mượn tay người khác!

Nam Ức Tịnh phất tay áo quay lưng đi, lưu lại một bóng lưng dứt khoát, nàng kiên quyết nói, "Nam Vũ thiếu nợ ta, ta muốn tự tay cầm về. Về phần bị dân chúng chỉ trích, ta không quan tâm! Con người lúc còn sống, cần gì vì người không liên quan mà trói buộc hành động của mình đây?"

Doãn Lưu Quang nghe vậy, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Nam Ức Tịnh. Nàng vĩnh viễn bất đồng với người khác. Quật cường làm cho người ta đau lòng.

Nam Ức Tịnh trở lại tẩm cung của mình, lười biếng dựa vào trên giường êm. Lư hương trước mặt tản ra từng trận sương mù mờ mịt, khiến dung nhan tuyệt mỹ của nàng trong sương khói có vẻ không thật, cũng chỉ có lúc này, nàng mới bộc lộ sự mệt mỏi trên mặt của mình.

"Cung chủ, thư của cô gia." Tiểu Tuyết nắm trong tay thư của Nạp Lan Thần Dật được bồ câu đưa tới, nhìn bóng dáng Nam Ức Tịnh tựa vào trên giường êm, giọng nói không khỏi nhu hòa mấy phần.

Nghe Tiểu Tuyết thông báo xong, Nam Ức Tịnh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng, ngồi thẳng người nhận lấy thư trong tay Tiểu Tuyết, nhìn dòng chữ xinh đẹp trên tờ giấy, "Nàng muốn làm cái gì thì làm. Tất cả đã có ta."

Một câu ngắn ngủi, nhưng mỗi chữ đó đã đánh thẳng vào trong lòng Nam Ức Tịnh. Mặc dù hắn và nàng cách xa ngàn dặm, nhưng nhìn thấy những chữ này, nàng giống như có thể cảm thấy hắn đang khoác vai nàng truyền thêm sức mạnh cho nàng. Giống như tất cả lo âu và phiền não bởi vì những lời này của hắn đã giảm bớt không ít, nàng không còn một mình nữa, nàng còn có hắn.

Cảm giác có người cho mình dựa dẫm, thì ra là tốt như vậy.

Thận trọng xếp thư lại để vào trong tay áo, Nam Ức Tịnh nở nụ cười tuyệt mỹ, nói với Tiểu Tuyết, "Giúp ta rửa mặt. Bây giờ ta muốn đi dự tiệc."

Trang điểm xong. Nam Ức Tịnh nhìn mình trong gương đồng, mái tóc đen nhánh được búi cao lên, phía trên cài trâm phượng danh quý (nổi tiếng và quý giá) lấp lánh ánh màu, giữa cao quý ung dung lại lộ ra tà mị, khóe mắt được tô màu đỏ nhạt, càng khiến nàng xinh đẹp hơn.

Nàng nhìn mình trong gượng lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó đi tới Càn Thanh cung. Mỗi một bước đi của nàng đều hết sức xinh đẹp, giống như có Mạn Đà La Hoa huyết sắc nở rộ dưới chân nàng.

Bên trong Càn Thanh cung, Nam Vũ âm trầm ngồi trước bàn, nhìn sơn trân hải vị đầy bàn, trong mắt mang theo hung ác kinh người. Nam Ức Tịnh đã động tay trong triều đình, khiến hắn không thể không suy nghĩ tới mục đích của nàng ta.

Coi như hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn lại không thể không đối mặt sự thật, đó chính là hắn lần lượt bị Nam Ức Tịnh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hắn căn bản không phải là đối thủ của Nam Ức Tịnh. Đã như vậy, hắn chỉ có hai lựa chọn làm hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho trót, giết Nam Ức Tịnh, cắt đứt mọi tai họa!

Nam Ức Tịnh vừa vào Càn Thanh cung liền thấy được sát ý âm trầm trên mặt Nam Ức Tịnh, thế nhưng khi Nam Vũ ngước mắt nhìn nàng, sát ý kia đã không dấu vết biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng vô cùng, "Ức Tịnh tới đây, mau tới đây ngồi đi, đã lâu rồi phụ hoàng chưa ăn cơm với ngươi."

Nam Ức Tịnh lạnh lùng liếc Nam Vũ, chậm rãi đi tới trước mặt Nam Vũ, không ngồi xuống, mà là lấy hộ giáp thật dài soi mói xấp thịt trên bàn, ghé vào trước mũi ngửi một cái, cười nói, "Thức ăn này rất ngon nha."

Nam Vũ nhìn một loạt động tác của Nam Ức Tịnh, không hiểu chuyện gì, hắn quan sát nét mặt của Nam Ức Tịnh, chẳng lẽ Nam Ức Tịnh đã phát hiện ý đồ của hắn sao?

Nhưng vẻ mặt của Nam Ức Tịnh lạnh nhạt, rõ ràng không giống đã phát hiện, chân mày của Nam Vũ không khỏi càng chau chặt hơn, trên mặt bày ra nụ cười dối trá, nói với Nam Ức Tịnh, "Đương nhiên là thức ăn ngon. Là phụ hoàng đặc biệt phân phó Ngự Thiện Phòng làm, Ức Tịnh nhanh ngồi xuống ăn đi."

Nam Ức Tịnh giống như không quan tâm Nam Vũ đang nói cái gì, đưa tay cầm bầu rượu lên, đưa tới trước lỗ mũi ngửi một cái, trong mắt lướt qua một chút sáng loáng, ngón tay khảnh mảnh như ngọc vươn ra, khẽ xoay xoay nắp bầu rượu, sau đó lại ngửi lần nữa, như nhìn thấu mọi điều.

Nam Vũ nhìn mọi động tác của Nam Ức Tịnh, toàn thân cứng ngắc, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, hắn vừa kinh vừa sợ nhìn Nam Ức Tịnh, hẳn là trong khoảng thời gian ngắn sẽ nói không ra lời.

Lúc này Nam Ức Tịnh đã thả bầu rượu xuống, hứng thú nhìn Nam Vũ, trong tròng mắt xinh đẹp mang theo một chút tối tăm, giống như chủy thủ biến mất trong bóng tối, tùy thời có thể không thanh không vang lấy tánh mạng người ta. Khóe môi nàng câu nụ cười xinh đẹp mà bén nhọn, giọng nói lười biếng, kéo dài âm cuối, "Rượu cũng là rượu ngon. Chỉ là nếu bỏ thêm một phần xương cốt, sẽ có thể phá hủy rượu ngon này rồi."

Nghe Nam Ức Tịnh nói xong, trấn định trên mặt Nam Vũ hoàn toàn hỏng mất, con ngươi co lại thật chặt, Nam Vũ theo bản năng đứng lên lui về sau một bước, cũng không biết là kinh ngạc hay là sợ hãi, run rẩy chỉ vào Nam Ức Tịnh hỏi, "Ngươi. Sao ngươi biết..."

Khẽ hất cằm lên, trên mặt vẫn treo nụ cười phong hoa tuyệt đại như cũ, Nam Ức Tịnh giống như là đang thưởng thức dáng vẻ hoang mang sợ hãi của Nam Vũ, nàng đi từng bước một đến trước mặt Nam Vũ, nụ cười diêm dúa lòe loẹt hỏi, "Tại sao ta biết trong rượu sẽ biến thành độc khi có xương cốt, hay là tại sao ta biết bình rượu này có cơ quan?"

Bên trong con ngươi đen nhánh hiện ra một tia hận ý thấu xương, nụ cười của Nam Ức Tịnh càng lạnh hơn, Hồng Y của nàng tung bay trong không trung, quỷ quyệt mà lạnh lẽo nhịp nhàng ăn khớp, giống như địa ngục phát ra sát ý, lan ra khắp Càn Thanh cung.

Nam Vũ bị sát ý mãnh liệt trên người Nam Ức Tịnh làm khiếp sợ, thậm chí không có dũng khí nhìn thẳng Nam Ức Tịnh, hắn nghe thấy giọng nói của Nam Ức Tịnh vang bên tai, mềm mại nhưng xen lẫn lạnh ý, "Sống ở Ma Cung bốn năm ta đã phải nếm máu để sống, bị hạ độc là chuyện bình thường. Nếu độc cũng không phân biệt được, ta làm sao ngồi lên vị trí Ma Cung Cung chủ này."

Nam Vũ đột nhiên cảm thấy cổ của mình bị một bàn tay vô cùng lạnh lẽo bóp chặt, con mắt của hắn hơi lồi ra, hắn vô cùng hoảng sợ nhìn Nam Ức Tịnh, lại thấy hận ý cùng châm chọc chứa đầy trong mắt nàng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng tiếp tục nói từng chữ, "Về phần cơ quan của bình rượu này, chẳng lẽ hoàng thượng không biết nó được Ma Cung lưu truyền ra ngoài sao? Mà người thiết kế cơ quan, chính là bổn tọa!"

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Nam Vũ, nụ cười ở khóe môi Nam Ức Tịnh càng sâu hơn. Đây là nhân quả tuần hoàn sao? Nam Vũ muốn dùng cơ quan nàng thiết kế đối phó nàng, đây không phải là tìm chết sao?!

Cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn mệt nhọc, Nam Vũ bắt đầu liều mạng giãy giụa, hắn muốn kéo tay của Nam Ức Tịnh ra, tuy nhiên không thể rung chuyển tay của Nam Ức Tịnh chút nào, hắn nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc, mới phát giác giữa dung nhan tuyệt mỹ này là hận ý thấu xương cùng sát khí.

Sao hắn ngu ngốc tự cho mình có thể giết Nam Ức Tịnh?! Nàng chính là Tu La, đã từng bị nàng bóp cổ nửa sống nửa chết, Nam Vũ cảm thấy lần này cái chết giống như tiến gần hắn nữa, bởi vì ánh mắt Nam Ức Tịnh nhìn hắn, giống như đang nhìn một cỗ thi thể.

Bàn tay càng bóp chặt hơn, Nam Ức Tịnh hứng thú nhìn sắc mặt của Nam Vũ biến đổi liên tục, dáng vẻ muốn nói lại nói không ra, trong mắt Nam Ức Tịnh lóe lên một tia mỉa mai, chậm rãi buông lỏng tay ra, ném Nam Vũ xuống đất, từ trên cao nhìn xuống Nam Vũ.

Nam Vũ đột ngột hô hấp thuận lợi, vội vàng tham lam hít sâu vài lần. Hắn ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh một cái, giống như thấy quỷ, không để ý hình tượng của mình liên tiếp bò vài cái trên mặt đất, giống như cách xa Nam Ức Tịnh sẽ an toàn.

Nam Ức Tịnh nhìn bộ dạng Nam Vũ chật vật không chịu nổi, liền nở nụ cười. Trong gương mặt tươi cười chứa hận ý của nàng còn mang theo sảng khoái, bốn năm ẩn nhẫn, rốt cuộc nàng đã có thể tự tay báo thù.

"Ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!" Nam Vũ té xuống đất, nhưng vẫn cố lên mặt, rõ ràng chật vật không chịu nổi, lại còn tỏ ra hung dữ, vẻ mặt kia thật là cực kỳ buồn cười.

Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay cầm bầu rượu lên, từ từ nói, "Chẳng qua là bổn tọa cảm thấy bóp chết ngươi có lợi với ngươi quá rồi. Ngươi đã trăm phương ngàn kế chuẩn bị phần mộ cốt này cho bổn tọa, không bằng để bổn tọa cho ngươi nếm thử?"

Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra ngoài, hắn như bị điên rồi, bò dậy từ dưới đất muốn xông ra, lại bị Nam Ức Tịnh nhẹ nhàng phất tay áo, lại một lần nữa nặng nề ngã xuống trên đất, giờ phút này Nam Vũ không còn để ý tới hình tượng của mình nữa, hắn liều mạng thét to, "Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai không, người tới hộ giá đi!"

Tiếng kêu của Nam Vũ hấp dẫn thị vệ trông coi ngoài điện, bọn họ rối rít vọt vào, Nam Vũ thấy thị vệ đi vào, sắc mặt mới thoáng dễ nhìn một chút. Phải biết mộ cốt là độc dược vô cùng đáng sợ, nghe nói sau khi uống vào xương sẽ bị ăn mòn từng khúc, đau nhức không chịu nổi, nhưng vẫn không chết, toàn thân thối rữa đến chết.

Hắn miễn cưỡng nuốt nước miếng một cái, nhìn thị vệ xông tới, sắc mặt tái nhợt ra dáng nói, "Mau! Mau giết yêu nữ này cho trẫm, người nào giết chết ả, trẫm thưởng các ngươi hoàng kim vạn lượng, phong Vạn Hộ Hầu!"

Nam Vũ khàn cả giọng la lên, nhưng không có bất kỳ thị vệ nào động đậy, mà Nam Ức Tịnh vẫn trấn định đứng trước mặt Nam Vũ, trong mắt mang theo nồng nặc mỉa mai, nàng miễn cưỡng đưa bình rượu trong tay cho một thị vệ sau lưng, chậm rãi nói, "Rót hết cho hắn."

"Vâng" Thị vệ kia cung kính nhận lấy bình rượu trong tay Nam Ức Tịnh, vẻ mặt của hắn rất kính sợ, hắn từ từ đi tới trước mặt Nam Vũ, đưa tay bóp miệng Nam Vũ, ép hắn uống hết.

Nam Vũ điên cuồng vặn vẹo, hắn không thể tin nhìn thị vệ trước mắt, vừa kháng cự vừa quát, "Ngươi đang làm cái gì vậy?! Chẳng lẽ các ngươi phản hết rồi sao?!"

Nhưng thị vệ căn bản không để ý tới tiếng gào thét của Nam Vũ, một tay giống như kìm sắt giữ chặt cẳm của Nam Vũ, nhẫn tâm đổ rượu vào miệng của hắn, Nam Vũ liều mạng phun ra, nhưng cũng uống không ít, trên mặt của hắn dần dần toát ra tuyệt vọng.

Cảm thấy lục phủ ngũ tạng bắt đầu truyền đến đau nhức, xương dưới chân bắt đầu truyền đến đau đớn tan lòng nát dạ, sắc mặt của Nam Vũ lập tức tái nhợt liều mạng bò đến trước mặt của Nam Ức Tịnh, ôm mắt cá chân của Nam Ức Tịnh cầu xin tha thứ, "Ức Tịnh... Ức Tịnh... Dầu gì chúng ta cũng là phụ tử, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!"

Nam Ức Tịnh nhìn Nam Vũ cầu xin tha thứ, trong mắt chợt lóe lên ghét cay ghét đắng, nàng lạnh lùng đá Nam Vũ văng ra, nói với thị vệ sau lưng, "Đợi đến khi thân thể của hắn thối rữa toàn bộ thì kéo hắn tới bãi tha ma! Ai dám động thủ giết hắn trước khi hắn còn chưa chết, bổn tọa sẽ không cho qua!"

Thị vệ nghe Nam Ức Tịnh nói, từng người một câm như hến, kính sợ gật đầu, mà Nam Vũ thì bắt đầu lăn lộn điên cuồng, như bị điên hô to, "Giết chết ta rồi, mau giết ta đi!"

Tuy nhiên không có một người nào dám động thủ. Thị vệ vẫn đứng nghiêm một bên, nhìn cảnh tượng thê thảm của Nam Vũ, mà Nam Ức Tịnh thì giống như đã nhìn phát chán bộ dáng thê thảm nhếch nhác của Nam Vũ, nhàn nhạt xoay người sang chỗ khác, không quay đầu lại rời khỏi Càn Thanh cung.

Hôm nay Nam Vũ đã chết, triều đình cũng đã bị nàng khống chế. Đã đến lúc nàng lên ngôi Hoàng đế. Nàng có phải cũng nên đi thăm viếng mẫu hậu "Dịu dàng" của mình không?

"Đến lãnh cung dẫn Trương Sở Sở đến đây." Nam Ức Tịnh trở lại tẩm cung của mình, lười biếng dựa vào trên giường êm, phân phó Thanh Nhi, "Mang theo xiêm áo cho bà ta thay, đừng để bà ta làm dơ bẩn tẩm cung của ta."

Thanh Nhi lĩnh mệnh rời đi, còn Nam Ức Tịnh khẽ tựa vào trên giường êm, nhẹ nhàng híp mắt lại.

Chuyện Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm cùng nhau bỏ mình đã sớm truyền đến lãnh cung, Liễu quý phi hoàn toàn điên rồi, cả ngày vùi ở trong góc ca hát, nếu không thì không ngừng khiêu vũ.

Trương Sở Sở ở sát vách nàng ta, mỗi ngày chịu đủ tàn phá. Huống chi ở lãnh cung cái ăn lại cực kém, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình động thủ, chỉ trong mấy tháng, Trương Sở Sở đã gầy đi không ít, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.

Thanh Nhi lĩnh mệnh của Nam Ức Tịnh đến lãnh cung dẫn Trương Sở Sở ra, nói là Hoàng đế Nam Hải tương lai muốn gặp nàng, hơn nữa còn kêu nàng thay y phục.

Trương Sở Sở cho là Nam Dận phái người dẫn nàng ra khỏi lãnh cung, trong mắt bắn ra ánh sáng, nhận lấy y phục đắt tiền, tay của nàng run rẩy vuốt ve qua mỗi một tấc y phục, trong mắt mơ hồ chứa nước mắt, rốt cuộc nàng đã có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này!

Sau khi ra ngoài, nàng chính là Thái hậu trên vạn người rồi!

Chỉ là tại sao Nam Dận lại sai tên phản đồ Thanh Nhi này đi truyền tin đây? Trương Sở Sở tuy nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thay y phục đắt tiền, thay đổi cách ăn mặc một lần, mới vênh váo tự đắc theo Thanh Nhi rời khỏi lãnh cung.

Thanh Nhi vẫn trầm mặc ở phía trước dẫn đường, cũng không nói nhiều lời, mà Trương Sở Sở đi theo sau lưng Thanh Nhi, thì hận không thể xuyên thủng Lâm Nhi.

Ban đầu tên tiện nhân này phản bội nàng, làm hại nàng bị giam ở lãnh cung, đợi lát nữa nàng gặp Nam Dận, nhất định phải kêu Nam Dận trừng trị tiện tỳ này.

Trong lòng ôm ý định oán độc, Trương Sở Sở một đường đi theo Thanh Nhi đến tẩm cung của Nam Ức Tịnh, trong mắt nàng thoáng qua một tia kinh ngạc, vì sao Thanh Nhi lại dẫn nàng tới nơi này? Nàng còn chưa kịp suy nghĩ, Thanh Nhi đã thúc giục nàng đi vào.

Trương Sở Sở hung hăng liếc Thanh Nhi một cái, vênh váo tự đắc đi vào tẩm cung. Một khắc sau liền thấy Nam Ức Tịnh lười biếng nằm ở trên giường êm.

"Ức Tịnh?!" Trương Sở Sở thấy Nam Ức Tịnh, trong mắt lóe lên kinh ngạc, giật mình hô.

Lúc này Nam Ức Tịnh mới chậm rãi mở mắt ra, chống nửa người lên, không chút để ý ngước mắt nhìn Trương Sở Sở, trong mắt chứa mấy phần châm chọc, miễn cưỡng lên tiếng, "Thế nào, phế hoàng hậu rất kinh ngạc khi thấy bổn tọa sao?"

Lúc này Trương Sở Sở mới ngây ngẩn cả người. Khi Thanh Nhi truyền lời, là nói Hoàng đế Nam Hải tương lai muốn gặp nàng, nàng đương nhiên cho rằng là Nam Dận, nhưng nàng lại không nghĩ đến, nếu là Nam Dận, sao hắn lại phái Thanh Nhi tới truyền lời đây?!

Chẳng lẽ Hoàng đế Nam Hải tương lai trong miệng Thanh Nhi là Nam Ức Tịnh sao?! Làm sao có thể! Nàng ta là nữ tử, làm sao có thể xưng đế đây?! Nhưng nếu không phải đã nắm trong tay cả hậu cung, sao nàng ta có gan phái người tới lãnh cung dẫn nàng ra?!

"Lúc nãy Thanh Nhi nói, Hoàng đế Nam Hải tương lai muốn gặp Bổn cung?" Trương Sở Sở dằn lại khiếp sợ trong lòng, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, hỏi.

Nam Ức Tịnh nghe vậy, lười biếng nhìn Trương Sở Sở một cái, nhíu lông mày, làm như không thèm để ý chút nào lên tiếng, "Có vấn đề gì sao?"

Nghe Nam Ức Tịnh nói, trong mắt Trương Sở Sở lộ ra khiếp sợ, qua hồi lâu nàng mới tìm được giọng nói của mình, chất vấn, "Ngươi điên rồi sao!?"

"Sao phế hoàng hậu lại nói vậy?" Nam Ức Tịnh nở nụ cười kiều diễm, trong mắt nàng đều là mỉa mai, không chút nào kiêng dè nhìn Trương Sở Sở.

"Ngươi...ngươi cư nhiên... Vọng tưởng xưng đế?!" Giống như không thể tiếp nhận sự thật này, Trương Sở Sở trừng tròng mắt nhìn Nam Ức Tịnh, run rẩy hỏi.

Nghe Trương Sở Sở nói, Nam Ức Tịnh chậm rãi ngồi dậy từ trên giường êm, cao nhã vô cùng đi từng bước một đến trước mặt của Trương Sở Sở, trong mắt mang theo hàn mang không rõ ý vị, khóe môi câu nụ cười, khinh thường nói, "Vọng tưởng sao?! Ta không cho là như thế!"

"Nhưng ngươi là nữ tử! Đây là số mệnh của ngươi!" Trương Sở Sở vẫn không thể tin nói, theo ý nàng nữ tử xưng đế là chuyện không thể nào. Từ xưa tới nay, nữ tử vào triều làm quan đều là chuyện vô lý, chớ nói chi là vọng tưởng xưng đế. Có thể ngồi vào vị trí hoàng hậu, đã là vinh hạnh đặc biệt lớn nhất của nữ nhân rồi.

Nam Ức Tịnh rất coi thường khiếp sợ trong tròng mắt Trương Sở Sở, nàng miễn cưỡng nhìn Trương Sở Sở, trong mắt mang theo cuồng ngạo, từng chữ có lực vang lên, "Mệnh sao?! Ai, đó là do người yếu lấy cớ thôi! Ta sớm đã không tin vào số mệnh! Mạng của ta chỉ có ta mới có thể quyết định!"

Chắc là bị khí thế của Nam Ức Tịnh làm kinh sợ, nên qua một lúc lâu Trương Sở Sở vẫn không nói gì. Trầm mặc trong chốc lát, nàng mới ngước mắt quan sát Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh cười như không cười trong mắt chứa sâu hiểm khó dò, giống như đám mây ở chân trời biến đổi khó lường, làm cho người ta khó có thể nắm lấy.

Bây giờ Trương Sở Sở lo lắng không phải Nam Ức Tịnh có muốn xưng đế hay không, mà là hôm nay Nam Ức Tịnh gọi nàng tới là vì cái gì, rốt cuộc nàng ta đang có ý định gì. Không phải Nam Ức Tịnh hận nàng thấu xương sao? Vì sao hôm nay lại ban thưởng y phục cho nàng, muốn dẫn nàng ra lãnh cung đây?

Nghĩ tới đây, Trương Sở Sở bày ra biểu tình mẫu tử tình thâm, nói với Nam Ức Tịnh, "Ức Tịnh, mẫu hậu kinh ngạc như vậy cũng là lo lắng ngươi, xưa giờ chưa có chuyện nữ tử xưng đế, ngươi thật sự muốn làm sao?"

Nam Ức Tịnh đương nhiên biết Trương Sở Sở đang thử dò xét nàng, muốn biết nàng sắp làm gì nữa, chỉ là nàng cũng không ngại nói cho Trương Sở Sở biết, bởi vì mặc kệ bà ta làm gì, cũng không thể thay đổi kết quả này.

Khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh lùng, nói từng chữ mang theo hận ý, "Nếu không chắc chắn, sao bổn tọa lại dám dẫn phế hoàng hậu ra khỏi lãnh cung xem trò vui đây?! Ai, ngươi không cần phải lấy lòng bổn tọa, bổn tọa đón ngươi ra ngoài, chỉ là muốn ngươi tận mắt nhìn bổn tọa ngồi lên đế vị cửu ngũ chí tôn mà thôi!"

Trương Sở Sở bị lời nói tự tin của Nam Ức Tịnh làm sợ hãi, con mắt sắc bén phức tạp nhìn Nam Ức Tịnh, sao nàng không nghĩ tới nữ nhi bị mình ruồng bỏ sẽ có thành tựu to lớn như ngày nay.

Nam Ức Tịnh thật sự sẽ ngồi vào vị trí cửu ngũ chí tôn sao?! Nàng vốn là chết cũng không tin chuyện nữ tử xưng đế, nhưng khi nhìn trong tròng mắt đen của Nam Ức Tịnh bày mưu tính kế, không biết sao nàng lại tin Nam Ức Tịnh sẽ làm hoàng đế.

Như vậy đợi đến khi Nam Ức Tịnh leo lên đế vị, vậy còn nàng thì sao? Đúng như Nam Ức Tịnh từng nói, nàng ta đón nàng ra khỏi lãnh cung, chính là vì muốn nàng tận mắt thấy nàng ta leo lên đế vị, cho nàng biết năm đó nàng ruồng bỏ nữ nhi này là sai lầm cỡ nào sao.

Cho nàng y phục đắt tiền, đón nàng ra khỏi lãnh cung, là muốn nàng vui sướng nhất thời, mà trong lúc nàng mong chờ lại phát hiện ra sự thật tuyệt vọng cỡ nào, đó mới là đả kích cực kỳ thấu đáo.

Nam Ức Tịnh nhìn vẻ mặt Trương Sở Sở biến hóa, khóe môi nâng lên nụ cười, từ từ nói, "Đúng rồi, Nam Vũ cũng mới uống xong mộ cốt, bây giờ chưa rõ sống chết, phế hoàng hậu có hứng thú đi xem không?"

Trương Sở Sở nghe Nam Ức Tịnh nói, khuôn mặt đã không dễ coi càng thêm trắng bệch, nàng kinh ngạc hỏi, "Ngươi nói cái gì, hoàng thượng bị ngươi hạ độc?! Ngươi đang mưu nghịch đó, ngươi có biết không?!"

"Mưu nghịch?! Vậy thì thế nào?" Nam Ức Tịnh nghe Trương Sở Sở tố cáo mình, giống như nghe được chuyện cười, từ xưa tới nay đều là ta thắng làm vua thua thì làm giặc, coi như nàng là mưu nghịch đi, thì có ai dám chỉ trích nàng sao? Khóe môi càng nở nụ cười lạnh hơn, Nam Ức Tịnh cười nói, "Phế hoàng hậu nói không sai. Bổn tọa chính là mưu nghịch! Chỉ là ngươi đã nói sai vài lời, không phải bổn tọa hạ độc hắn, mà là hắn muốn hạ độc bổn tọa, bổn tọa chỉ muốn hắn phục mình thôi!"

Trương Sở Sở nghe Nam Ức Tịnh lạnh nhạt nói Nam Vũ sắp chết, không khỏi sợ hãi. Nữ tử trước mắt xinh đẹp kinh người, giống như đóa hoa anh túc mang theo độc tố xinh đẹp mà trí mạng. Nam Ức Tịnh bây giờ đã không còn là nữ tử dịu dàng ẩn nhẫn ngày xưa, trong mắt của nàng chỉ có vô biên xinh đẹp cùng hận ý thấu xương.

Nàng hận bọn họ như vậy, kết quả hôm nay của Nam Vũ, sợ là kết quả ngày sau của nàng. Nàng không biết mộ cốt là độc dược gì, nhưng nàng nghĩ nó nhất định là đau đớn khó chịu vô cùng.

Không không không! Nàng sẽ không có kết quả như vậy. Nàng còn có Nam Dận, Nam Dận mới là thái tử danh chánh ngôn thuận!

Thấy trong mắt Trương Sở Sở đầu tiên là thoáng qua tuyệt vọng sợ hãi sau đó lại dấy lên ánh sáng, Nam Ức Tịnh không khỏi nâng lên một nụ cười, không lưu tình chút nào đả kích nói: "Nếu phế hoàng hậu còn trông cậy vào Nam Dận, sợ rằng sẽ thất vọng lần nữa đấy."

"Ngươi đã làm gì Dận Nhi?" Trương Sở Sở nghe Nam Ức Tịnh nói, không khỏi cảnh giác hỏi. Nàng lo lắng như vậy, thứ nhất là lo lắng cho an nguy của Nam Dận, dù sao Nam Dận là do một tay nàng nuôi nấng, khác với Nam Ức Tịnh từ nhỏ đã tách biệt nàng, thứ hai là lo lắng nếu Nam Dận có cái gì ngoài ý muốn, nàng sẽ vạn kiếp bất phục rồi.

"Bây giờ còn chưa làm gì hắn, nhưng nếu hắn không đàng hoàng, bổn tọa đành phải nhổ cỏ tận gốc." Nam Ức Tịnh nhún vai một cái, lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, trong mắt hàm chứa nhàn nhạt sát khí.

Nói thì nói như thế, nhưng theo tính tình của Nam Dận có thể không phạm tội sao?

Trương Sở Sở không khỏi lùi lại một bước, nàng nhìn sát ý trong mắt Nam Ức Tịnh cùng nụ cười lười biếng ở khóe môi của nàng, nói, "Ngươi không phải là người! Ngươi là ma quỷ!"

Nam Ức Tịnh nghe Trương Sở Sở nói, giận quá thành cười, lạnh giọng nói, "Ta là ma quỷ?! Ha ha, ta là ma quỷ. Nhưng là ai biến ta thành bộ dáng bây giờ?! Trương Sở Sở, ngươi còn mặt mũi nói lời này sao!"

Trương Sở Sở bị Nam Ức Tịnh chất vấn á khẩu không trả lời được. Ban đầu lúc nàng mới vừa sinh hạ Nam Dận và Nam Ức Tịnh, Hoàng đế Đông Lâm liền nói muốn bắt thái tử làm con tin.

Nàng vì củng cố địa vị của mình, chỉ có thể lựa chọn hy sinh Nam Ức Tịnh, lúc ấy trong lòng của nàng cũng chua xót không thôi, thế nhưng cũng không thể làm gì. Nếu đã lựa chọn hy sinh Nam Ức Tịnh, thì nàng sẽ không dành tình cảm cho hài tử này.

Vì vậy bắt đầu từ đó, nàng coi mình không có sanh nữ nhi này, chỉ coi Nam Ức Tịnh là một con cờ. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới tâm tình của Nam Ức Tịnh, cũng không nghĩ tới những hành động của nàng có bao nhiêu việc không bằng cầm thú.

"Ức Tịnh, mẫu hậu biết mình sai rồi, cho mẫu hậu thêm một cơ hội đi!" Trương Sở Sở đưa tay kéo ống tay áo của Nam Ức Tịnh, ý đồ đả động Nam Ức Tịnh.

Nhưng Nam Ức Tịnh lại lạnh lùng rút ống tay áo của mình ra, không hề nhìn Trương Sở Sở, mặc kệ giờ phút này bà ta nói xin lỗi là thật hay giả, đối với nàng mà nói, tất cả đều đã quá muộn.

Mười tám năm nay mọi tổn thương và đau khổ nàng chịu đều do bọn họ ban tặng, sao nàng có thể tha thứ cho họ?! Nàng đã từng ngu ngốc tin tưởng bọn họ, vì bọn họ nhận hết khổ đau nhưng vẫn ẩn nhẫn không nói, nhưng bọn họ lại dùng lấy phương thức như vậy tổn thương nàng, cho nàng biết nàng làm tất cả cũng chỉ là chuyện cười, bảo nàng làm sao tin tưởng họ nữa đây?!

Trong mắt dấy lên ngọn lửa cừu hận, Nam Ức Tịnh nhàn nhạt phân phó, "Dẫn phế hoàng hậu tới Càn Thanh cung đi, bổn tọa đặc biệt ưu đãi, để cho nàng gặp Nam Vũ lần cuối!"

Trương Sở Sở nghe Nam Ức Tịnh nói, lập tức lắc đầu bày tỏ phản kháng. Không cần phải nói nàng cũng biết tình cảnh Nam Vũ chết đi đáng sợ bao nhiêu, nàng mới không cần đi xem.

Những năm gần đây Nam Vũ lạnh lùng với nàng, hắn còn đày nàng vào lãnh cung, tình cảm của nàng dành cho Nam Vũ đã sớm tiêu tan. Nàng không muốn xem tử trạng thê thảm của Nam Vũ!

"Đây là lệnh của bổn tọa, ngươi có quyền nói không sao?!" Nam Ức Tịnh nhìn Trương Sở Sở lắc đầu phản kháng, lạnh lùng quát lớn, nâng lên nụ cười âm lãnh, chậm rãi nói, "Bổn tọa khuyên phế hoàng hậu vẫn nên xem thật kỹ đi, nói không chừng sẽ là kết quả sau này của phế hoàng hậu!"

Trương Sở Sở nghe Nam Ức Tịnh nói, không khỏi run rẩy. Lòng dạ của Nam Ức Tịnh thật ác độc, nàng ta là muốn nàng chính mắt đi đối mặt tử trạng thê thảm, sau đó mỗi ngày lo sợ bất an sao?

Nhưng đúng như Nam Ức Tịnh từng nói, nàng chỉ là một phế hoàng hậu, không được phép chống cự, nàng liền bị thị vệ thô lỗ dẫn đến Càn Thanh cung, một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không có.

Vui mừng thay mỹ quần áo hoa phục ra khỏi lãnh cung, tưởng rằng chờ đợi nàng sẽ là ghế Thái hậu, nhưng không ngờ đến, kết quả lại như vậy. Chẳng những không có vô biên vinh hoa phú quý, ngược lại ngay cả tính mệnh cũng không gánh nổi, hiện tại sợ rằng nàng muốn chết đi thanh thản là chuyện không thể nào.

Nhìn Trương Sở Sở bị thị vệ dẫn khỏi tẩm cung, Nam Ức Tịnh như rất mệt mỏi, nằm ở trên giường êm, nàng từ từ nhắm mắt lại, lông mi thật dài khẽ rung, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Thần Dật. Rốt cuộc ta đã tự tay báo thù, nhưng trong mắt của ta, khoái cảm báo thù cũng không vơi đi nhớ nhung chàng. Ta nhất định mau chóng kết thúc mọi chuyện ở Nam Hải, mau chóng trở lại bên cạnh chàng đi.

"Mệt mỏi sao?" Giọng nói ôn nhu như ngọc, giống như là thanh tuyền chảy từ trong núi ra, trong suốt động lòng người, Nam Ức Tịnh trong thoáng chốc cho là mình đang nằm mơ, nỉ non đáp một tiếng, cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến gương mặt của nàng, nàng mới đột nhiên mở mắt ra.

Trước mắt là khuôn mặt thanh tú vô song, không phải là người nàng ngày nhớ đêm mong sao?!

Giống như không thể tin được đôi mắt của mình, Nam Ức Tịnh đưa tay dụi dụi con mắt, kinh ngạc hỏi, "Thần Dật?!"

Nạp Lan Thần Dật cưng chìu nhìn Nam Ức Tịnh, đưa tay cầm tay Nam Ức Tịnh, dịu dàng cười nói, "Đứa ngốc. Ta đây."

Bị đầu ngón tay lạnh lẽo của Nam Ức Tịnh chạm vào, cảm nhận nhiệt độ và mùi hương quen thuộc của hắn, Nam Ức Tịnh nhanh chóng nhào vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, ôm thật chặt hắn, hạ thấp giọng nói, "Thần Dật, ta rất nhớ chàng."

"Ta cũng thế. Cho nên ta chạy tới đây rồi." Nạp Lan Thần Dật mặc cho Nam Ức Tịnh nhào vào trong ngực hắn, dịu dàng đưa tay vòng chắc thân thể của Nam Ức Tịnh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, dịu dàng nói.

Bởi vì cả ngày lẫn đêm trước mắt hắn đều là dáng vẻ của nàng, làm hắn không thể bình tâm được, mới vừa khống chế xong quân đội Đông Lâm, hắn liền vội vã chạy tới.

Sợ nàng một mình đối đầu với Nam Vũ sẽ mệt mỏi, sợ một mình nàng đối mặt tất cả sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, sợ không có hắn bên cạnh nàng, lúc nàng gặp ác mộng sẽ không ai đánh thức nàng dậy.

"Chờ ta xử lý tốt chuyện bên này sẽ cùng chàng trở về Đông Lâm, chỉ là ta sợ Đông Lâm sẽ không nguyện ý buông tha tấn công Nam Hải." Nam Ức Tịnh dựa sát vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, nhớ tới chánh sự bèn nói với Nạp Lan Thần Dật.

Khóe môi của Nạp Lan Thần Dật câu nụ cười như có như không, hắn đương nhiên biết Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên sẽ không buông tha cơ hội thâu tóm Nam Hải lần d[d[lqd này, ngay cả hắn, nếu không phải bởi vì Nam Ức Tịnh, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt này. Phải biết vì tóm thâu Nam Hải, hắn đã bày mưu tính kế rất lâu.

Nhưng nếu Nam Ức Tịnh muốn, hắn liền giúp nàng.

"Không cần lo lắng. Sẽ có biện pháp thôi." Nạp Lan Thần Dật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Nam Ức Tịnh, bây giờ hắn không muốn nói chuyện này chút nào, hắn chỉ muốn hưởng thụ cảm giác nàng yên ổn ở trong lòng ngực hắn.
Bình Luận (0)
Comment