Đụng độ với Huyễn Ma Thụ Vương khiến Tử Phong thu liễm hẳn, hắn bây giờ đã hiểu rằng ở trong không gian đặc thù của Cổ Mộ này, Bán Thánh không phải là giới hạn cao nhất, ít nhất thì đó là những gì áp dụng với những sinh vật thuộc về không gian Cổ Mộ, còn hắn tin chắc rằng những phẩn tử ngoại lai như bọn hắn thì thực lực tối đa chỉ có thể đạt tới Bán Thánh.
Sự tồn tại của những sinh vật có thực lực Thánh cấp khiến Tử Phong hành động cẩn thận hơn rất nhiều, hắn cũng ít nhiều lo lắng cho Hồ Phi Nguyệt, cơ mà hẳn là hiện giờ nàng vẫn an toàn, Sinh Tử Kết trên người hắn vẫn còn nguyên không chút dị trạng là thứ khiến hắn yên tâm nhất.
Sau khi Huyễn Ma Thụ Vương bỏ đi, Tử Phong ôm lấy Diệu Yên ngồi im một chỗ không dám nhúc nhích một hồi lâu, thậm chí còn vô cùng nhàm chán đợi cho đám Huyễn Ma Thụ dọn sạch sẽ đám tàn thi còn lại của đồng bạn rồi hắn mới mang theo Diệu Yên âm thầm bỏ đi. Nói là dọn dẹp chứ thực tế thì đám Huyễn Ma Thụ trực tiếp “ăn” hết đám tàn thi còn lại, gần như không bỏ sót thứ gì có thể thôn phệ thành năng lượng.
Tử Phong ôm Diệu Yên rời khỏi rừng Huyễn Ma Thụ, nhưng lần này hắn cẩn thận hơn, vẫn giữ nguyên trạng thái
Ngụy trang cùng
Liễm tức, đồng thời giảm tốc độ xuống thấp nhất có thể, thân hình gần như là thuận theo chiều gió mà lướt đi trên không trung chứ không thực sự có thể gọi là bay. Tuy rằng chậm nhưng hiệu quả thì thấy rõ, trên đường đi không có bị thứ gì quấy nhiễu, chỉ là huyễn lực của đám Huyễn Ma Thụ vẫn còn hiệu lực khiến hắn gần như là mất phương hướng trên không trung.
Cực chẳng đã, hắn bèn đáp xuống mặt đất, tìm một hang động nhỏ lánh tạm vào sau đó lôi.....mười viên Huyễn Ma Thụ Chi Tâm ra nhai như nhai kẹo, hành động điên rồ này khiến Tử Phong ôm bụng lăn qua lăn lại một hồi, phải biết tuy rằng Huyễn Ma Thụ Chi Tâm có dược tính ôn hòa, có thể phục dụng trực tiếp nhưng dù sao đó cũng là hạch tâm của Huyễn Ma Thụ cấp Bán Thánh, làm một hơi mười viên thì có chút quá liều, không bị sốc thuốc chết ngay tại chỗ là may mắn rồi.
Nhưng mà đau đớn một hồi cuối cùng cũng có tác dụng, Tử Phong sau khi ăn mười viên Huyễn Ma Thụ Chi Tâm, cộng với việc tự bản thân hắn có được lực đề kháng khá lớn đối với tinh thần công kích, huyễn lực của Huyễn Ma Thụ không còn có thể ảnh hưởng đến hắn nữa, hai người rốt cuộc cũng có thể tìm được đường ra khỏi nơi này.
Không gian trong Cổ Mộ đúng như những gì Tử Phong nghĩ, là một dạng không gian riêng biệt với ngoại giới giống như di tích của thượng cổ Thiên Thi Tông trước kia, diện tích bên trong này vô cùng lớn, hắn bay suốt nửa ngày nhưng cũng không hề có vẻ như là sẽ tới được điểm cuối, đồng thời môi trường xung quanh cũng thay đổi một cách chóng mặt, từ rừng cây, đồi núi, hoang mạc cho đến biển sâu, cái dạng địa hình cùng môi trường gì cũng có.
Bay suốt một thời gian dài, Tử Phong cùng Diệu Yên không hề thấy thêm một sinh vật sống khác nữa, xung quanh giống như là một vùng đất chết không có sinh cơ vậy, đương nhiên là họ cũng không có tìm thấy bất kì người nào khác thuộc Lăng Hư Cung hay Xuất Vân đế quốc.
Thời gian ở trong Cổ Mộ vô cùng hỗn loạn, cường giả đạt tới tầng thứ như Tử Phong có cảm nhận vô cùng rõ ràng với thời gian, đã 18 tiếng trôi qua kể từ khi hắn và Diệu Yên tiến vào trong này, nhưng xung quanh trời vẫn sáng, phảng phất như nơi này không hề có màn đêm vậy. Vừa mới nghĩ xong thì bầu trời giống như một cái bóng đèn lớn chợt tắt, thiên không bỗng nhiên tối sầm lại, giao thoa giữa sáng và tối chỉ trong một cái chớp mắt khiến Tử Phong thiếu chút nữa không thích nghi kịp mà đâm đầu vào một cái cây chọc trời.
Di chuyển vào ban đêm ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này, có trời mới biết được có những nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối, mặc dù Tử Phong hắn với danh hiệu “Thợ săn bóng đêm”, với tầm nhìn, linh giác cùng tất cả mọi thứ đều được cường hóa vào ban đêm nhưng hắn cũng không mạo hiểm di chuyển, một lí do nhỏ đó là hắn không chắc có thể đảm bảo an toàn cho Diệu Yên được.
Nơi hắn và Diệu Yên đang dừng chân là một hoang mạc rộng lớn xung quanh ngoài cát với sỏi thì chỉ có sỏi với cát, à không, ở đây còn có thêm mấy loài động vật “nhỏ” như là Hỏa Nguyên Thử, Thổ Sa Chi Chu hoặc là Sa Mạc Địa Long. Hỏa Nguyên Thử là một loại yêu thú có hình dáng giống như con chuột, hai răng nanh cực dài thò ra khỏi miệng, dọc theo sống lưng là những cây gai nhọn nhô lên có màu đỏ rực, thân hình ngoại trừ trông giống một con chuột ra thì kích cỡ lại không hề cùng đẳng cấp, Hỏa Nguyên Thử trưởng thành có thể to như con trâu, mà là theo tiêu chuẩn của thế giới này chứ không phải tiền kiếp. Trâu ở Huyền Linh đại lục chỉ là một loài động vật ăn cỏ hiền lành, kích cỡ thì sơ sơ bằng khoảng hai con voi cộng lại với nhau, từ đó có thể thấy được Hỏa Nguyên Thử lớn cỡ nào.
Hơn nữa bọn chúng lại có thể hội tụ hỏa lực sau đó bắn ra những khối hỏa cầu từ những chiếc gai trên lưng, uy lực không hề tầm thường, xứng đáng là một trong những Tứ giai yêu thú hàng đầu. Thổ Sa Chi Chu là một loài nhện sống bên dưới lớp cát của sa mạc, kích cỡ tương tự với Hỏa Nguyên Thử, nhưng đẳng cấp đạt tới ngũ giai sơ cấp, bản thân mang theo độc tố chết người, bất kể cơ thể hay nọc độc đều có thể khiến sinh vật khác chết bất đắc kì tử, đáng sợ hơn nữa đó là loài này thường sống thành bầy đàn, một đàn Thổ Sa Chi Chu cỡ nhỏ cũng phải đến ba chục con là ít, khiến độ nguy hiểm của bọn chúng so với Hỏa Nguyên Thử cao hơn rất nhiều lần.
Nhưng mà Hỏa Nguyên Thử cũng tốt, Thổ Sa Chi Chu cũng tốt, bọn chúng không có một chút uy hiếp nào tới Tử Phong cùng Diệu Yên cả, một đàn Thổ Sa Chi Chu vừa xuất hiện liền bị Tử Phong phóng lôi điện biến thành nhện nướng hết cả một lượt, còn một đầu Hỏa Nguyên Thử vừa nhìn thấy hai người bọn họ đã xù lông lên gầm rú vô cùng dữ tợn thì hiện tại đã hóa thành mấy xiên thịt nướng thơm phức trên tay Diệu Yên, đương nhiên là được chế biến bởi đầu bếp trứ danh Tử Phong.
Hoang mạc ban ngày thì nóng như đổ lửa, nhưng ban đêm thì nhiệt độ hạ xuống vô cùng thấp, đối với người bình thường mà nói thì sự chênh lệch nhiệt độ này rất khó để thích nghi, nhưng với hai người Tử Phong và Diệu Yên thì có lạnh dưới ngưỡng đóng băng thì tối đa cũng chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút mà thôi. Ngồi bên đống lửa, hai tay bận bịu chế biến thịt nướng, Tử Phong hiếm khi có một khoảng thời gian nhàn nhã như thế này, hồi tưởng lại nửa năm gần đây, nếu không phải bôn ba khắp nơi “cày level” thì cũng là những trận chiến kinh thiên động địa, số lần hắn suýt chút nữa bỏ mạng cũng đã vượt quá cả hai tay lẫn hai chân cộng lại.
Nhìn thân ảnh đúng chuẩn la lỵ đang ngồi bên cạnh chậm rãi ăn thịt nướng, Tử Phong không khỏi thất thần, hắn chợt nhớ lại những ngày đầu khi hắn mới rời khỏi Diệp phủ, mang theo Diệp Thủy Lan lang bạt khắp nơi, khi đó tiểu nha đầu mới mất đi người thân, chỗ dựa duy nhất còn lại đó là Tử Phong. Nha đầu đó vô cùng quyến luyến đối với hắn, kể cả khi hắn đã sắp xếp chỗ ở an toàn nhưng vẫn nằng nặc đòi đi cùng hắn mỗi khi hắn tiến vào trong rừng ăn giết yêu thú, tràng cảnh buổi tối tiểu nha đầu Diệp Thủy Lan ngoan ngoãn ngồi nhìn ca ca là hắn nướng từng xiên thịt yêu thú sau đó ăn ngon lành chính là một trong những hồi ức đẹp nhất mà hắn từng có được khi tới thế giới này.
Thoáng cái đã gần nửa năm trôi qua kể từ ngay Diệp Thủy Lan bị bắt đi, theo như lời Hồ Phi Nguyệt nói thì Diệp Thủy Lan có thời gian ít nhất là hai năm cho đến khi bị đem ra sử dụng như là một đỉnh lô, cũng không thể loại bỏ trường hợp nàng nói thế chỉ để vực dậy tinh thần cho Tử Phong, nhưng dù là thế nào đi chăng nữa thì hắn chắc chắn sẽ đạp bằng Âm Ma Tông, không có lựa chọn thứ hai.
Thánh cấp cường giả đã thoát li khỏi phạm trù nhân loại bình thường, bọn họ có thể sử dụng thiên địa linh khí để tẩm bổ cơ thể, nhu cầu đối với ăn uống đã không còn nữa, đối với bọn họ thì ăn uống chỉ là để hưởng thụ chứ không còn là nhu cầu thiết yếu nữa. Thân là Thánh cấp cường ỉa, hơn nữa lại là trưởng lão của Lăng Hư Cung, sơn hào hải vị nào mà Diệu Yên chả từng nếm qua, cơ mà nàng chưa từng thấy thứ gì ngon như mấy xiên thịt nướng đơn sơ trước mặt mình.
Từ khâu sơ chế, tẩm ướp cho đến thủ pháp chế biến đều vô cùng mới lạ, hơn nữa hương vị vô cùng ngon, khiến cho người quen ăn đồ ngon như nàng cũng không kìm được mà ăn liên tục không ngừng nghỉ. Nhìn nam nhân bên cạnh đang chăm chú nướng thịt, trái tim nhỏ bé của nàng chợt đập rộn lên, người ta nói khi nam nhân chú tâm vào một việc gì đó là lúc có mị lực nhất quả nhiên là không ngoa, ít nhất thì hiện tại nàng lại có thêm một ấn tượng khác về hắn.
“Ngươi có vẻ rất thành thạo trong việc nấu nướng này nhỉ, ta cứ nghĩ rằng...”
“Nàng nghĩ rằng Thiên Ma Nhất Tộc như ta thì sẽ hung tàn giảo hoạt, ăn thịt người uống máu tươi như uống nước lã chứ gì, chậc, nàng có thể coi như ta là khác loại đi.” Tử Phong cười nói.
“Thực ra thì trước kia ta chỉ có một mình, năng lực tự lo cho bản thân là thứ đầu tiên ta học được, một tay trù nghệ cũng từ đó mà ra cả, món thịt nướng này là món ta làm thành thạo nhất, cũng là món mà muội muội ta thích nhất.”
“Ngươi có một muội muội ư?? Nàng...” Diệu Yên kinh ngạc nói.
“Nàng không phải Thiên Ma Nhất Tộc, nha đầu đó chỉ là nhân loại thôi, nàng ta đã mất đi gia đình của mình, ta liền nhận con bé làm muội muội của mình.”
Diệu Yên gật đầu: “Thì ra là vậy, có phải đó chính là cô bé được ngươi mang tới Lăng Hư Cung, hiện đang làm đệ tử kí danh của Lâm Tử Hàm không?”
“Không, đó là hai người khác nhau. Nha đầu đó đã bị bắt đi rồi, bị người của Âm Ma Tông bắt đi, đến giờ còn sống hay không thì ta cũng không rõ nữa.” Tử Phong nhàn nhạt nói.
“Xin lỗi, đã khiến ngươi nhớ lại những chuyện không vui...”
“Không sao, bất kể muội muội ta còn sống hay đã chết, ta đã thề sẽ đem cả Âm Ma Tông san thành bình địa, sau đó tìm ra cửu tộc của từng cá nhân trong Âm Ma Tông rồi giết chết từng người một. Cho dù có đồ sát cả ức nhân loại thì cũng khó mà hả được cơn giận trong lòng ta.” Tử Phong nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Diệu Yên nghe mà không khỏi dùng mình một sái, sát khí, sát khí quá nặng, thật khó mà có thể tin được thứ sát khí như trực tiếp bước ra từ núi thây biển máu lại được nam tử bên cạnh mình tỏa ra một cách lơ đãng đến như thế.
Tử Phong lắc đầu một cái, cười nói: “Thôi không nói mấy chuyện mất hứng này nữa, nàng ăn no xong rồi nghỉ ngơi đí, ta sẽ ở đây canh chừng.” Nói đoạn hắn vung tay lên, từ trong không gian hệ thống lôi ra một túp lều dã ngoại, ý bảo Diệu Yên nghỉ ngơi trong đó.
Tử Phong vừa dứt lời, bỗng nhiên mặt đất dưới chân hai người rung lắc dữ dội, sau đó từng đạo vết nứt xuất hiện trên mặt đất phụ cận. Tử Phong căn bản không nói hai lời, Thiên Ma Dực bung ra, nhanh tay tóm lấy Diệu Yên sau đó phi thân lên trời.
Ngay khi hai người phóng lên không trung, mặt đất dưới chân bọn họ nổ tung, một đạo lưu sa phụt lên trời giống như suối phun, bay tới hơn mấy chục mét rồi mới rơi xuống. Một đầu nhuyễn trùng từ trong mặt cát chui lên, cơ thể không lộ ra hoàn toàn nhưng cũng đã dài đến cả trăm mét, mà theo hình thể ước tính thì đây mới chỉ là một phần ba cơ thể của nó mà thôi.
Nhuyễn trùng này toàn thân là một màu nâu ám vàng, ở trong môi trường hoang mạc có tác dụng che dấu rất tốt, trên người được bọc một lớp vỏ cứng rắn, phía trên lớp bỏ đó là vô số lỗ nhỏ không rõ để làm gì, phần đầu của nhuyễn trùng không có mắt mũi, chỉ có một cái miệng đỏ lòm mở rộng ra, để lộ vô số những chiếc răng bén nhọn, thoạt nhìn trông vô cùng kinh tởm.
Vương giả của hoang mạc, Sa Mạc Địa Long, ngũ giai hậu kì đỉnh phong yêu thú!!