Cơn lạnh thấu xương từ vết thương nơi vai nhanh chóng lan toả ra toàn thân khiến Tử Phong nhất thời không thể cử động cơ thể của mình, cả người hắn cứ như vậy mà bất động ngã xuống mặt đất, sáu cánh tay bị cắt đứt lìa của hắn sau khi chạm đất liền vỡ vụn ra thành từng mảnh băng nhỏ li ti. Lịch Xuyên từ dưới đất nhảy bật lên, nào có chút nào vẻ suy yếu như vừa rồi, mặc dù trông thảm hại nhưng khí tức vẫn thập phần mạnh mẽ, so với vẻ gần đất xa trời cách đây chưa tới 5 giây một trời một vực.
“Khậc khậc, Tôn cấp thì vẫn chỉ là Tôn cấp, ngươi đúng là mạnh thật, nhưng ngươi vẫn chưa biết được tất cả những khả năng của một Thánh cấp đâu.” Lịch Xuyên chậm rãi bước tới bên cạnh Tử Phong, một bàn chân giẫm lên ngực hắn, cười lạnh nói.
Tử Phong cảm giác máu trong cơ thể mình giống như bị đông cứng lại thành băng, đúng hơn là toàn thân trên dưới hắn lúc này đang bị hàn khí bủa vây, khiến da thịt của hắn đông cứng lại. Hắn gian nan mở miệng ra, bất chấp một tiếng rắc vang lên khi da thịt của hắn vì cử động mà nứt vỡ, miệng nói: “Nội lĩnh vực??”
Nghe Tử Phong nói, Lịch Xuyên để lộ vẻ mặt ngạc nhiên: “Ái chà, thì ra là ngươi cũng không có ngu ngốc cho lắm, đúng vậy đấy, đó là nội lĩnh vực, tuy rằng trong cái nơi chết tiệt này ta không thể ngoại phóng lĩnh vực, nhưng nó cũng không có áp chế ta tới mức mà nội lĩnh vực cũng không thể dùng được. Đáng lẽ ra ngươi nên thừa thắng xông lên, giết chết ta chỉ trong một đòn thì mới đúng.”
Thầm chửi mình đã quá bất cẩn, Tử Phong không khỏi hối hận, sao hắn lại có thể quên đi sự tồn tại của “Nội lĩnh vực” cơ chứ, thật là đáng chết. Nội lĩnh vực là lĩnh vực tồn tại trong thể nội của võ giả Thánh cấp, có thể nói nó chính là sinh mệnh thứ hai của Thánh cấp. Đạt tới Thánh cấp, trừ khi là võ giả chủ tu thể thuật, thông thường thì cơ thể của bọn họ có lực phòng ngự không hơn Tôn cấp là bao, thậm chí so với Tôn cấp tu luyện thể thuật thì có khi còn kém hơn, nhưng với sự tồn tại của Nội lĩnh vực, tình thế đó liền biến chuyển.
Ở trong lĩnh vực của mình, Thánh cấp là bất diệt, dù có bị chém thành muôn nghìn mảnh nhưng linh hồn chưa tiêu tán thì có thể lợi dụng lĩnh vực của bản thân để khôi phục nguyên trạng, tiền đề đó là không bị lĩnh vực hoặc công kích đặc thù khác quấy nhiễu. Với cơ chế đó, Nội lĩnh vực cũng có tác dụng tương tự, dù không cần ngoại phóng lĩnh vực, bản thân cơ thể của Thánh cấp cường giả có được năng lực phục hồi thương thế siêu khủng bố, so với
Tái sinh siêu tốc của Tử Phong thì kém hơn, nhưng so với lẽ thường thì cũng đủ kinh thế hãi tục.
Bản thân Tử Phong cũng đã tự thể nghiệm uy lực của Nội lĩnh vực, đó là khi hắn cứu Diệu Yên từ tay Lăng Thi Thi cách đây không lâu, ở trong lĩnh vực của chính hắn mà Lôi phân thân vẫn bị Nội lĩnh vực tự động công kích, trong nháy mắt liền bị miểu sát, phải nói là vô cùng nguy hiểm. Nhưng ở trong Cổ Mộ thì lại khác, vốn lĩnh vực bị cấm không thể sử dụng, hơn nữa vừa rồi Tử Phong cũng đã cố tình dùng Lôi phân thân để công kích Lăng Thi Thi nhưng không hề bị phản kích bởi Nội lĩnh vực, khiến hắn nghĩ rằng đến cả Nội lĩnh vực cũng bị áp chế không thể sử dụng.
Nhưng hắn đã nhầm, đúng hơn là Tử Phong hắn đã quên mất một điều, Nội lĩnh vực có hai năng lực, một là hồi phục, hai là tự động công kích, tự động công kích cũng có thể coi là một dạng của lĩnh vực ngoại phóng, vì thế bị không gian Cổ Mộ triệt tiêu, nhưng khả năng hồi phục thì diễn ra trong cơ thể của Thánh cấp cường giả, không hề bị ảnh hưởng bởi không gian Cổ Mộ.
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi cười khổ trong lòng, ai mà biết được cái Cổ Mộ này lại còn phân biệt “trong” với cả “ngoài” chứ, khiến hắn chủ quan không nghĩ tới Lịch Xuyên có thể khôi phục thương thế nhanh đến như vậy.
Thực ra thì Nội lĩnh vực cũng không có bá đạo đến như thế, bản thân nó ở trong Cổ Mộ cũng bị áp chế rất lớn, bằng chứng chính là việc Lăng Thi Thi sau khi bị chặt thành hai khúc liền chết bất đắc kì tử, Nội lĩnh vực hay cái khỉ gì thì cũng vô dụng, Lịch Xuyên hắn cũng không có thật sự khoẻ mạnh giống như hắn đang thể hiện ra, Nội lĩnh vực cũng chỉ chữa lành thương thế của hắn một chút, vừa đủ để hắn khôi phục năng lực hành động, còn về đống xương gãy cùng với nội tạng vỡ nát thì tạm thời không thể nào làm gì được, hắn cần phải xử lí Tử Phong nhanh chóng sau đó chạy trốn trước khi Diệu Yên dứt ra được khỏi vòng vây của đám Sa Mạc Địa Long mà giết chết hắn.
Nghĩ nào làm thế, Lịch Xuyên không nói nhảm nữa, hắn giơ một tay lên không trung, thuỷ linh lực nhanh chóng hội tụ thành một đầu Thiên Long lượn lờ trên không trung, đích thị là một đòn
Lưu Thuỷ, đúng lúc này, hắn chợt thấy Tử Phong nằm ở dưới mặt đất nở một nụ cười lạnh.
“Chết đến nơi rồi mà còn cười được ư?” Linh cảm có gì đó quỷ dị, Lịch Xuyên buột miệng hỏi.
“Hắc hắc, ngươi có thấy lạ một điều rằng, đám Sa Mạc Địa Long nãy giờ tại sao lại im lặng thế hay không?” Tử Phong cười lạnh.
Lịch Xuyên chợt giật mình, nhắc mới nhớ, đám Sa Mạc Địa Long vốn đang bao vây xung quanh hai người cùng với Diệu Yên ở phía xa, kể cả mình cùng với tên này giao chiến thì bọn chúng cũng vẫn sẽ công kích như thường, tại sao nãy giờ lại yên ắng vậy nhỉ. Khí tức của Diệu Yên nãy giờ vẫn hiện hữu ở phụ cận khiến Lịch Xuyên không hề để ý quá mức mà tập trung hoàn toàn vào trận chiến trước mắt, dù sao thì Tử Phong cũng là một đối thủ vô cùng khó nhằn.
Nhưng mà kể cả như thế thì cũng quá mức quỷ dị rồi, Lịch Xuyên đang định quay đầu nhìn ngó xung quanh, thần thức của hắn vừa mới trải rộng ra liền phát giác ra một vật thể đang bay về phía hắn từ sau lưng, bên tai loáng thoáng còn nghe thấy tiếng dây xích va vào nhau. Còn chưa kịp làm ra một hành động cụ thể nào, Lịch Xuyên chợt cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, một mũi ngọn nhổ ra từ giữa ngực hắn, đâm xuyên qua người từ phía sau lưng.
Cố nén đau đớn, Lịch Xuyên cúi đầu xuống nhìn, ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu hắn: “Đây là….lưỡi hái của mình…”
Vốn đã bị thương nặng nay lại bị thêm một trọng kích, Lịch Xuyên trong nháy mắt liền cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, đòn
Lưu Thuỷvừa được ngưng tụ trên không trung không còn nguồn cung cấp linh lực nữa liền tự động hoá thành vô số giọt nước rơi xuống nền cát nóng bỏng.
Lưỡi hái của Lịch Xuyên đâm xuyên qua ngực của chính hắn, lực đạo mạnh mẽ cùng với độ sắc bén của nó khiến cho phòng ngự của hắn giống như một tờ giấy mỏng vô dụng, ngay khi lưỡi hái xuyên qua da thịt liền toả ra một thứ năng lượng quỷ dị mang tính ăn mòn mãnh liệt tràn ngập khắp cơ thể hắn, không ngừng phá huỷ cùng ăn mòn tất cả những thứ còn lại. Lịch Xuyên cảm nhận sinh cơ của mình dần biến mất, hắn biết rằng mình chết chắc, nhưng hắn không cam lòng, hắn không cam lòng bị giết mà còn không biết tại sao mình chết.
Khí tức của Diệu Yên vẫn ở xa, Tử Phong thì đang nằm ngay trước mắt, hắn có thể cảm nhận thấy lưỡi hái đang cắm vào lưng mình đang được cầm trên tay ai đó, nhưng vấn đề là ai mới được chứ, thần thức của hắn đã trải rộng ra hết mức có thể, nhưng không hề phát hiện ra một khí tức khác lạ nào cả.
Dù có chết cũng quyết không chết làm một con ma ngớ ngẩn, Lịch Xuyên lấy chút hơi tàn còn lại mà quay đầu ra đằng sau, đập vào tầm nhìn của hắn là một cặp mắt đang toả ra hắc khí ngùn ngụt ở cách hắn chưa đầy nửa mét kèm theo đó là sáu cánh tay đen đủi túm lấy đầu hắn, và đó cũng là thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy.
Ám phân thân sau khi ném lưỡi hái đi cắm xuyên qua ngực của Lịch Xuyên liền dùng tốc độ nhanh nhất mà lao tới sau lưng đối phương, bản thể Tử Phong sử dụng
Thiên Ma Hoá Thân khiến phân thân của hắn cũng phát huy biến hoá, sáu cánh tay của nó túm lấy đầu của Lịch Xuyên sau đó vặn mạnh một cái.
“Crắc!!”
Tiếng xương vỡ vụn vang lên khi xương cổ của Lịch Xuyên bị vặn gãy, Ám phân thân sau đó nhảy lên không trung, một tay cầm theo sợi xích nối liền với cán của lưỡi hái sau đó kéo mạnh một cái. Lưỡi hái sắc bén giống như cắt vào giấy, không chút khó khăn liền xuyên qua da thịt của Lịch Xuyên, từ giữa ngực của hắn xẻ thành một đường kéo dài cho tới tận đỉnh đầu.
“Roẹt!!” nửa thân trên của Lịch Xuyên liền tách ra làm hai mảnh từ giữa ngực lên đỉnh đầu, nhưng phần bên dưới vẫn còn nguyên vẹn toàn, cơ thể của hắn cứ như vậy mà khuỵu gối xuống mặt đất, hai nửa cơ thể bị tách rời mềm oặt ngả sang hai bên, máu thịt từ bên trong rơi vãi ra bên ngoài xung quanh thi thể của hắn, loáng thoáng còn thấy một nửa bộ não của hắn bị rơi ra khỏi hộp sọ đang nằm trên mặt cát.
“Mẹ nó, lâu quá đấy.” bản thể Tử Phong nằm dưới đất nhe răng ra cười. Mặc dù nói chuyện với phân thân của mình thì có chút thần kinh, nhưng ai bảo phân thân của hắn có suy nghĩ độc lập với bản thể cơ chứ, cũng không khác với nói chuyện với một người khác là bao.
“Mấy con giun kia phiền phức quá, ta phải tốn một lúc lâu mới xử lí được, cũng may là cái tên kia có thể dùng lôi điện để gây choáng bọn chúng, tạm thời mấy con giun đó giống như là bị dính thuốc trừ sâu đang giãy dụa ở một chỗ kia kìa, thích giết lúc nào thì giết.” Ám phân thân nhún vai nói, điệu bộ y hệt như Tử Phong, vừa nói vừa truyền linh lực của mình mang theo ám thuộc tính nồng đậm vào cơ thể Tử Phong, không mất mấy công sức liền phá bỏ đi lớp băng bên trong cơ thể hắn.
Tử Phong bật dậy, không còn công kích quỷ dị của Lịch Xuyên kìm hãm nữa, sáu cánh tay của hắn chỉ mất chưa đầy 10 giây để mọc lại hoàn chỉnh, tuy rằng tiêu tốn linh lực nhưng cũng không là vấn đề to tát lắm, bởi vì trong đầu hắn vang lên mấy tiếng nói máy móc khó nghe nhưng vào tai Tử Phong lại giống như tiên âm vậy:
“Chúc mừng chủ nhân đạt level 34.”
“Liên trảm hai Thánh giai, hoàn thành thành tựu Điên Cuồng, thưởng một level, đạt được danh hiệu Kẻ Săn Người!”
“Chúc mừng chủ nhân đạt level 35.”
“Nhận được món quà bất ngờ từ Chúa Tể Hư Không, xác nhận mở ngay lập tức?”