Thiên không sụp đổ tạo ra một cái động lớn, Tử Phong liền lao xuống bên dưới, hai tay ôm lấy hai mỹ nhân rồi bay lên trên, nhằm thẳng vào lỗ hổng trên không trung mà tiến vào, theo sau là ám phân thân đang ôm lấy Tuyết Liên.
Xuyên qua lỗ hổng, mùi ẩm ướt mốc meo xộc vào mũi khiến Tử Phong hơi nhíu mày, nhưng miệng thì lại nở một nụ cười, quả nhiên là như thế, hắn vẫn chưa thoát khỏi bên trong lăng mộ. Chỉ thấy hắn lúc này đang đừng trên một không gian rộng rãi, xung quanh là tàn dư đổ nát của mấy thứ trông có vẻ như là tượng đá đã bị phá hủy qua thời gian, ngay sau lưng hắn là nền nhà bị xuyên thủng, lớp đá nền dày phải đến vài mét là ít, bảo sao chịu một đòn toàn lực của hắn mà chỉ vỡ ra một lỗ.
“Oa, vậy ra đây là thế giới bên ngoài à, cơ mà cái mùi này thật là khó ngửi.” tiếng kêu hưng phấn của Tuyết Liên vang lên đằng sau Tử Phong.
Tử Phong nghe thấy tiếng của Tuyết Liên liền nảy ra một chủ ý, hắn đã từng hỏi qua nàng và biết được nàng mang trong mình ba thuộc tính đó là mộc, thủy, và thổ, xét theo tiêu chuẩn của võ giả thì là siêu cấp thiên tài, hơn nữa bản thân nàng là linh thụ cho nên cũng sở hữu những năng lực mà võ giả không thể nào có được.
“Tuyết Liên, con có thể xác định được phương hướng hay vị trí hiện tại của chúng ta không??”
Nhảy từu trên người ám phân thân xuống, Tuyết Liên dùng bàn chân trần nhỏ nhắn của mình xoa xoa trên nền đất, sau đó lắc đầu nói: “Mặt đất ở nơi này bị làm sao ấy, con không thể dùng năng lực của mình để thâm nhập vào, nhưng con có thể dùng đến mộc lực rồi dựa vào những thực vật sống lân cận để xem xét, nhưng vị trí thì chỉ tương đối thôi, không hoàn toàn chính xác. ”
“Không chính xác cũng không sao, chỉ cần tương đối là được.” Tử Phong không quan tâm nói.
Tuyết Liên nghe vậy liền nhắm amwts lại, hai bàn chân nhỏ bé bỗng xuất hiện rất nhiều dây leo màu trắng giống như là những con giun mà cắm vào mặt đất, lớp đất đá cứng rắn cứ như là đậu hũ, dễ dàng bị những dây leo này xuyên thủng. Qua một hồi lâu, nàng mới mở mắt ra, những dây leo được thu hồi, miệng nói: “Chúng ta đang ở bên dưới mặt đất khoảng chừng mấy ngàn mét.”
“Vậy là đang ở trong lòng đất à...” Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn, miệng lẩm bẩm.
“Này, có thể bỏ chúng ta xuống được chưa??” Tuyết Phi Nhan ở trong lòng Tử Phong lên tiếng, nàng gần đây mới tiếp nhận Tử Phong, hành động thân mật cỡ này để lâu nàng cũng có chút không chịu được, mặc dù ở bên dưới thủy đàm, hai người đã làm ra tiếp xúc còn thân mật hơn thế này.
Thoáng cảm nhận mặt đất dưới chân, Tử Phong nở một nụ cười: “Rất tiếc nhưng mà không được rồi, hai nàng vẫn còn phải ở trong lòng ta dài dài.” Nói đoạn giương cánh lên, nhún mình một cái liền bật nhảy lên không trung, nhằm thẳng trần nhà mà lao tới.
- ------------
“Aaaaaaaaa!!!!!” một tiếng nữ nhân thét dài vang lên khi Tử Phong giống như là lưu tinh từ bên dưới mặt đất phóng lên không trung, à không, nói mặt đất là không đúng, phải nói là từ trong lòng đất thình lình bay ra mới đúng, theo đúng nghĩa đen luôn.
Tuyết Phi Nhan có thể thề rằng chuyến đi lần này của mình là quãng thời gian kì dị nhất trong cuộc đời của mình. Đầu tiên là nàng thất thân với một nam nhân quen biết còn chưa được tới 2 tuần lễ, nói với nhau chưa đủ 30 câu, đó thì cũng thôi đi, rồi sau đó nàng lại phát hiện nam nhân lấy đi tấm thân trinh tiết của mình lại không phải con người, mà lại là một Thiên Ma Tộc Nhân, kẻ thù chung của toàn bộ đại lục.
Cơ mà như vậy thì vẫn chưa đủ nhức não, đến lúc nàng biết được nam nhân này không phải là tàn dư huyết mạch của Thiên Ma Tộc vạn năm trước, mà là một Thiên Ma chân chính sống từ thời Thiên Ma Tộc bị diệt vong cho tới tân bây giờ, kinh người hơn nữa đó là nam nhân của nàng lại là tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, mang trong mình dòng máu vương giả cao quý.
Cảm thấy chưa đủ sốc ư?? Nam nhân kia lại cùng một lúc bày ra vô vàn thủ đoạn khác nhau, có những năng lực kì dị tới mức nàng còn chưa từng tưởng tượng đến chứ đừng nói là nghe qua. Chẳng hạn như vừa rồi, hắn trực tiếp mang theo nàng sau đó đi....xuyên tường. Đúng vậy, không nhầm đâu, đó là xuyên tường, nhớ lại cảm giác lúc đó khi bản thân nàng xuyên qua vô số lớp gạch đá, nhìn thấy rõ ràng kết cầu bên trong của mỗi một thứ mà mình đi qua, Tuyết Phi Nhan liền cảm thấy choáng váng một hồi.
Thấy Tuyết Phi Nhan mang theo vẻ mặt ngơ ngơ ở trong lòng mình, Tử Phong có chút lo lắng, sau khi đặt nhị nữ xuống liền nhẹ giọng hỏi: “Phi Nhan, nàng làm sao vậy, cảm thấy không khỏe ở đâu hả??”
Đang mơ mơ màng màng, Tuyết Phi Nhan chợt thấy một khuôn mặt anh tuấn kề sát vào mình, ánh mắt quan tâm cùng hơi thở nam tính phả vào mặt nàng khiến tâm thần nàng trong nháy mắt liền thất thủ.
Tử Phong nhìn Tuyết Phi Nhan ngây ra không trả lời, hắn lại càng lo lắng hơn, hay là nội thương tái phát, chẳng lẽ đan dược trước đó hắn đưa cho không đủ dược lực ư?? Nghĩ đến đây, hắn liền ngó trong cửa hàng hối đoái một lúc, sau đó mới lôi ra một viên đan dược màu lam trong suốt giống như ngọc lưu ly, nhìn thập phần đẹp mắt, dược hương nồng đậm thơm ngát tỏa ra khắp nơi.
“Ba ba, thơm quá, con muốn ăn nó.” Tuyết Liên ôm lấy chân Tử Phong, một tay kéo lấy chéo áo hắn, phồng má đáng yêu nói. Gương mặt thiên sứ chỉ có trong truyền thuyết này có lực sát thương tương đương với bom nguyên tử hạng nặng, khiến Tử Phong thiếu chút nữa thì bị đánh bại, chỉ là tinh thần của hắn vốn kiên định, cũng không dễ dàng gì để bị lay chuyển.
“Không được, cái này là để dành cho Phi Nhan, lúc khác ba ba cho con ăn thứ khác ngon hơn thế này nhé.” tạm thời dỗ yên được tiểu la lỵ, Tử Phong quay sang Tuyết Phi Nhan, cầm viên đan dược đưa tới tân mặt, miệng nói
“Nội thương của nàng tái phát à, ăn thứ này vào đi rồi bình tâm tĩnh khí, ta sẽ trợ giúp nàng hấp thu dược lực.”
Tuyết Phi Nhan bị tiếng nói của Tuyết Liên cùng mùi dược hương làm cho tỉnh táo lại, đập vào mắt nàng là một viên đan dược màu xanh lục trong suốt như ngọc. Một viên đan dược mà lại có hình dạng không giống ai như thế này, Tuyết Phi Nhan hiểu rộng biết nhiều, nhanh chóng liên tưởng tới một loại đan dược.
“Thiên Cực Đan??!! Sao có thể...” Tuyết Phi Nhan thất thanh hô lên.
“Ừ là Thiên Cực Đan, cơ mà tên gọi của nó thì khỏi quan tâm đi, nàng mau ăn thứ này lại, nội thương của nàng hẳn sẽ khỏi nhanh chóng.”
“Phi Nhan, Thiên Cực Đan là gì, mau nói cho ta biết.” Diệu Yên ở một bên tò mò hỏi.
Tuyết Phi Nhan không giấu nổi vẻ khiếp sợ trên mặt, miệng nói: “Thiên Cực Đan là cửu phẩm đan dược, là một siêu cấp đan dược thập toàn đại bổ, công dụng của nó có thể coi như là cực phẩm trong cực phẩm, dù dùng vào bất kì mục đích gì thì nó cũng có tác dụng to lớn. Từ chữa trị nội ngoại thương, tăng cường tu vi, giải phóng bình cảnh, khôi phục linh lực, giải độc, thậm chí dùng để làm thuốc bổ an thai cũng có thể, gần như không có gì là Thiên Cực Đan không thể làm, chỉ trừ việc giải độc Thập giai.”
Nghe vậy, Diệu Yên không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cửu phẩm đan dược đó, mỗi một viên bát phẩm đan dược vứt ra ngoài thiên hạ có thể dấy lên vô số gió tanh mưa máu, ấy vậy mà đây lại là một viên cửu phẩm đan dược, hơn nữa đây lại là một viên đan dược có năng lực đa dạng khủng bố như vậy, thứ này mà xuất hiện thì cả Huyền Linh đại lục cũng phải chấn động chứ chẳng chơi.
Trong khi đó, cái tên trời đánh thánh vật Tử Phong lại chỉ cười cười, miệng còn nói ra một câu khiến nhị nữ cảm thấy nhân sinh quan đảo lộn hết cả lên: “Ủa cái thứ này còn có thể an thai được cơ à, hừm, vụ này có vẻ quan trọng, ta phải ghi nhớ nó mới được.”
“Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận được!” Tuyết Phi Nhan vội vàng đẩy tay Tử Phong ra, xác thực là nàng vẫn còn bị nội thương, nhưng nó không có nghiêm trọng tới mức phải dùng đến một siêu cấp đan dược cửu giai để mà chữa trị, hơn nữa cửu giai đan dược là vật báu chỉ có thể ngộ không thể cầu, nàng không thể nào cứ thế mà nhận được.
“Khoan đã, thứ này là chàng luyện chế hả??” Diệu Yên đột nhiên nói.
“Ờ thì, coi như là vậy đi, sao thế??” Tử Phong chần chờ một lúc rồi nói, hắn không có luyện chế ra nhưng mà hệ thống luyện, mà hệ thống là của hắn, rộng rãi mà nói thì cũng có thể coi như là chính hắn luyện đan.
Trong thoáng chốc, nhị nữ có cảm giác như nhân sinh quan của mình sụp đổ hoàn toàn, trời ạ, nam nhân của hai nàng không ngờ lại là một Cửu giai Đan Đế, vậy mà cái tên chó má nào đã tôn cái tên Dược Vương Thủy Nam Hạc lên thành đệ nhất đan sư Huyền Linh đại lục vậy, lão già gần chết đó mới chỉ là Thất giai Thánh đan sư, còn đây là Cửu giai Đan Đế hàng thật giá thật a.
Cảm thấy nhị nữ vẫn còn một chút hơi tàn chống đỡ, Tử Phong liền quăng thêm một quả bom nguyên tử nữa: “Hai nàng sao vậy, chỉ là một viên cửu phẩm đan dược thôi, thập phẩm đan dược ta cũng có thể luyện ra được, tiếc gì một viên này.”
Cảnh giới đan sư ở Huyền Linh đại lục chia làm mười cảnh giới, nhất giai là học đồ, nhị giai là phổ thông đan sư, từ tam giai cho đến lục giai chia làm bốn cấp là Hoàng - Huyền = Địa – Thiên, trên Thiên cấp đan sư là Thất giai Thánh đan sư. Đạt tới Thất giai Thánh đan sư là một bước ngoặt cực lớn về chất giống như là Tôn cấp đột phá Thánh cấp vậy, đan dược được luyện chế ra không những có tỉ lệ thành đan cao hơn, mà dược tính cũng mạnh hơn vài phần so với đan sư cấp thấp luyện chế, dù rằng hai loại đan dược luyện ra đều là cùng loại.
Nhưng mà Thất giai Thánh đan sư chưa phải điểm cuối, còn có Bát giai Đan Tôn, Cửu giai Đan Đế, và cuối cùng là Thập giai Đan Thần nữa, nghe nói khi đạt tới thập giai, bản thân đan sư luyện chế ra đan dược có thể dẫn động tới lôi kiếp, vì mỗi một viên thập giai đna dược đều là nghịch thiên, cho nên thượng thiên mới giáng lôi kiếp trừng phạt, chỉ có đan dược toàn vẹn sau khi trải qua thiên kiếp mới là thập giai đan dược chân chính.
“Sao vậy, chẳng lẽ cửu giai đan dược vẫn không đủ dùng, hay là đẻ ta lấy ra mấy viên thập giai....” Tử Phong còn chưa nói hết câu, Tuyết Phi Nhan đã lấy tay chặn miệng hắn lại, sau đó giật lấy viên Thiên Cực Đan trong tay hắn, một ngụm bỏ vào miệng nuốt xuống, vội vàng nói:
“Không không, đủ rồi đủ rồi, để ta ăn là được chứ gì.”
Tử Phong nhìn Tuyết Phi Nhan vội vàng cướp lấy Thiên Cực Đan, miệng ahwns thì cười nhưng trong mắt lại lóe lên hào quang quỷ dị. Mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn cả, không phải ngẫu nhiên mà hắn lại lôi ra một thứ quý giá như Thiên Cực Đan để cho Tuyết Phi Nhan cả.
Nếu là để cho nữ nhân của mình, Tử Phong hắn không có tiếc gì cả, nhưng mà dùng Thiên Cực Đan để chữa nội thương cho Tuyết Phi Nhan thì không khác gì dùng Đồ Long Đao trong tay Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn để đi......bổ củi cả, hoàn toàn là một sự lãng phí không cần thiết. Nhưng mà Tử Phong cũng có tính toàn riêng của hắn.
Tuyết Phi Nhan tuy rằng đã nhận hắn làm nam nhân của mình, nhưng Tử Phong khó mà tin tưởng được hoàn toàn, Diệu Yên nói lời này thì còn có thể tin được. Vậy thì làm thế nào để có thể tin tưởng được Tuyết Phi Nhan?? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tử Phong đó là trực tiếp đem nàng giết chết để phòng ngừa hậu hoạn, nhưng mà nàng không thù không oán với hắn, hơn nữa cũng đã nảy sinh quan hệ thực chất, hắn khó lòng nào mà ra tay được, đương nhiên nếu không có lí do đầu tiên thì....sẽ khác.
Cách còn lại đó chính là giống với Diệu Yên, hãy để cho Tuyết Phi Nhan giao cả tâm hồn lẫn thể xác cho hắn đi. Để làm được điều này, Tử Phong cần phải đánh giá lại con người của Tuyết Phi Nhan. Nàng ta không có dễ lừa gạt như Diệu Yên, hơn nữa tính tình cũng thực dụng, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, một người phụ nữ như vậy thì sẽ thích điểm gì ở hắn?? Ngoại hình ư, không đủ, tốt bụng ư, không, hay là quan tâm chăm sóc nàng, lại càng không đúng. Câu trả lời đó là bản lĩnh.
Xưa nay anh hùng khó qua nổi ải mỹ nhân, nhưng cũng không phải mỹ nhân nào cũng qua được ải anh hùng, ở trong thế giới tàn khốc cá lớn nuốt cá bé như thế này, càng là nam nhân có bản lĩnh thì lại càng được nữ nhân chú ý tới, ngoại hình hay tính cách chỉ là điều kiện đủ chứ không phải điều kiện cần. Cố tình bày ra cửu phẩm đan dược, sau đó còn ngộ nhận việc mình là Thập giai Đan Thần chính là để khẳng định bản lĩnh của hắn, nếu như trước kia hắn đã thể hiện ở mảng vũ lực rồi thì hiện tại hắn lại tiếp tục phô diễn ở một lĩnh vực khác.
Dù sao thì thập phẩm đan dược hắn có thể luyện chế ra bất kì lúc nào, tuy nhờ vào hệ thống nhưng cũng không phải là hắn nói dối a.