Nghe Tử Phong nhắc đến phần thưởng, cả Deus lẫn hai người Gainey cùng với Augus vốn vẫn đang sững sờ trước việc ông chủ của mình thất bại thảm hại cũng phải giật mình, không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau. Sau đó thì cả ba liền khôi phục lại vẻ trấn tĩnh của mình mà đứng thẳng lên, Deus vung tay lên một cái, không gian xung quanh theo cái vung tay đó liền biến đổi ngay lập tức.
Không còn kiến trúc giống như một đấu trường cổ đại nữa, cũng không còn khán đài, đám quân lính khôi lỗi cũng biến mất giống như chưa từng xuất hiện, toàn bộ không gian nhanh chóng thu hẹp lại chỉ còn vẻn vẹn diện tích của một căn phòng nhỏ, so sánh với diện tích của toàn bộ không gian lúc trước thì một trời một vực.
Ở giữa căn phòng xuất hiện một chiếc bàn đá, không phải là cái bàn to lớn lúc nãy dùng để chơi “Quyết đấu số mệnh”, mà chỉ là một cái bàn đá cỡ nhỏ vừa đủ để cho bốn người ngồi, ở trên đó còn xuất hiện một ấm trà bốc khói nghi ngút cùng với mấy chiếc chén. Tử Phong liền thắc mắc sao mọi thứ lại biến đổi chóng mặt như thế này, hơn nữa ấm trà này là sao, chẳng lẽ tất cả chuẩn bị ngồi xuống uống trà hay sao, hắn thì không vấn đề gì, nhưng ba tên kia chỉ là khôi lỗi không có nhục thể, uống trà cái rắm à.
“Đại đế!!”
“Đại đế không được!!”
Gainey cùng với Augus cùng thất thanh hô lên khi thấy không gian xung quanh biến thành như thế này khiến Tử Phong khó hiểu một trận, chỉ là Deus lại cất tiếng cười nhẹ nhàng, lắc đầu nói: “Không sao, chẳng phải chúng ta vẫn chờ đợi ngày này đến từ hàng trăm vạn năm trước à, các ngươi nên vui mừng mới phải chứ.”
Nói rồi Deus chậm rãi bước tới gần một cái ghế bên cạnh bàn, toàn thân cao hơn năm mét dựng thẳng đứng lên, sau đó thì một việc diễn ra khiến Tử Phong trố mắt ra mà nhìn. Chỉ thấy mấy tiếng kẽo kẹt vang lên, cơ thể khôi lỗi khổng lồ của Deus đột nhiên xuất hiện một đợt ba động kì dị, sau đó thì phần ngực trực tiếp mở bung ra để lộ khoảng không trống rỗng bên trong, từ trong đó lao ra ngoài một quang cầu nhỏ cỡ nửa người bình thường. Quang cầu bay ra ngoài chạm vào chiếc ghế trước mặt liền bùng nổ tạo thành một chùm ánh sáng chói mắt, chùm ánh sáng chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng biến mất, nơi quang cầu bùng nổ chợt xuất hiện một thân ảnh.
Ngồi ở trên chiếc ghế đó là một lão già râu tóc bạc trắng, tuy gọi là lão già nhưng trông y không hề có vẻ già nua ốm yếu, thay vào đó là một cơ thể cường tráng như thanh niên, toàn thân cứng rắn như thép nguội, da thịt không hề nhăn nheo mà ngược lại lại hồng hào trông vô cùng khỏe khoắn, diện mạo thì trông như một người tầm 6-70 tuổi nhưng nhìn vào cơ thể khỏe mạnh kia thì không ai có thể nghĩ giống như vậy được.
Lão già mặc một bộ hoàng y không biết được dệt nên bằng chất liệu gì mà có thể phát ra quang mang màu vàng lấp lánh trông vô cùng cao quý, bản thân bộ quần áo cũng được khảm nạm không ít bảo thạch quý giá đầy màu sắc, nhìn lão trông giống như một vị hoàng giả cao cao tại thượng thống trị mọi thứ, cao quý mà uy nghiêm. Cái xác rỗng của Deus ở đằng sau lúc này liền tự động tan rã thành một đám sắt vụn mà rơi lả tả xuống đất, trong chớp mắt liền biến thành vô số mảnh vụn kim loại mịn như cát mà tan biến, hoàn toàn không để lại chút gì.
“Xin tự giới thiệu bản thân, ta chính là Deus, xin mời ngồi xuống đi, người được chọn!!” Lão già hoàng y nhìn vẻ ngạc nhiên trong mắt Tử Phong, miệng nở một nụ cười hòa ái, nhẹ nhàng nói, tay đưa ra tỏ ý mời.
Cái gì đây, chẳng phải đây vốn chỉ là khôi lỗi chứa đựng tàn hồn thôi hay sao, tại sao tự nhiên lại có chân thân xuất hiện đột ngột như thế này, chẳng lẽ lúc trước bản thân hắn nhìn nhầm ư?? Tử Phong trước biến hóa bất ngờ này không khỏi sửng sốt, nhưng lấy bản tính trời sập xuống cũng phải bình tĩnh của mình, hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần, không chút khách khí kéo ghế đá ngồi xuống.
Hai tiếng thở dài não nề mang theo tâm sự trầm trọng vang lên, Gainey cùng với Augus cũng tiến gần tới chiếc bàn, lại một màn kì quái diễn ra lúc trước tái hiện lại, chỉ là lần này diễn ra hai phát liên tiếp mà thôi. Theo sau hai cơ thể khôi lỗi khổng lồ hóa thành bột mịn phiêu tán vào không trung, xuất hiện trước mặt Tử Phong là hai thân ảnh xa lạ, một người tai to mặt lớn, cơ thể cao chừng 1.9 mét, râu quai nón, đôi mắt hữu thần dữ tợn, cơ thể bành trướng với một đống cơ bắp cuồn cuộn, nửa thân trên để trần, nửa thân dưới là một cái quần ống rộng thùng thình, hắn ta chính là Gainey, tên quân nhân cuồng lực lượng.
Trong khi đó thì Augus có vẻ ngoài nhã nhặn hơn nhiều, tuy cơ thể còn cao hơn cả Gainey đến nửa cái đầu nhưng vóc dáng thì thon gọn hơn rất nhiều, gương mặt thâm thúy với chòm râu dài nhìn rất giống với hình mẫu quân sư. Khiến Tử Phong thắc mắc đó là Deus mang tiếng là một Đại Đế, nhưng tại sao hãn tướng bên người chỉ có hai tên một võ một mưu như thế này, hoàn toàn không hợp lí a.
“Ta là Gainey!!”
“Ta là Augus!!”
Tiếng giới thiệu của hai người mới xuất hiện đánh gãy dòng suy nghĩ của Tử Phong, hắn theo thói quen sử dụng
Phân Tích Nhãn lên ba người trước mắt, chỉ là vừa mới nhìn sơ qua, đầu óc của hắn xuất hiện một tiếng nổ lớn giống như thiên băng địa liệt, hai mắt mờ mịt mất đi tiêu cự, cả người hắn choáng váng thiếu chút nữa ngã đập đầu xuống bàn, may mà vào giây cuối cùng thì hắn khôi phục lại tỉnh táo, lấy lại thăng bằng.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Tử Phong chảy ra, sau lưng hắn cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, không tự chủ được mà há miệng thở dốc, toàn thân một trận vô lực, cái quái quỷ gì vừa mới xảy ra như thế, tình huống này chưa từng xảy ra trước đây. Vốn dĩ cấp độ đối phương cao hơn mình quá nhiều thì
Phân Tích Nhãn cũng chỉ hiển thị mấy chữ đơn giản đó là “Không rõ chi tiết” mà thôi, nhưng mà tình huống giống như bị phản phệ này căn bản là chưa từng xảy ra, chẳng lẽ là….
Nhớ tới lúc trước Bạch Tử Phong gọi mấy người này là cái gì gì đó “Trung Nguyên Thần” rồi “Thượng Thiên Thần”, thậm chí ban nãy Deus còn khẳng định bản thân lão chính là một “Thần Vương” danh chấn “Thiên Giới”, Thần thánh rồi lại còn Thiên Giới, không khó để hắn có thể liên tưởng đến sự tồn tại của ba người này có lẽ đã vượt ra ngoài cái thế giới của Huyền Linh đại lục này. Nghĩ lại thì càng ngày càng chính xác, nếu như bọn hắn là thần linh chân chính thì bản thân chỉ là một phàm nhân, dù có
Phân Tích Nhãn nghịch thiên nhưng một phàm nhân vọng tưởng muốn “phân tích” một vị thần thì kết cục duy nhất chỉ có thể là phản phệ.
“Đi vào việc chính đi, ta đã thông qua cả ba khảo nghiệm, phần thưởng của ta là gì??” Tử Phong hít một hơi thật sâu bình ổn lại nhịp thở của mình, nhàn nhạt nói.
“Đừng nóng vội, phần thưởng của cậu rồi sẽ đến ngay thôi, giờ thì ta đoán cậu có rất nhiều câu hỏi, chỉ cần ở trong phạm vi ta có thể trả lời, hãy thoải mái mà đặt câu hỏi đi.” Deus tự tay rót trà, sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm, hương trà thoang thoảng bay khắp không gian khiến Tử Phong không khỏi có chút thần thanh khí sảng.
Tử Phong xác thực là có rất nhiều câu hỏi, nếu như có thể hỏi thoải mái, vậy thì hắn sẽ không khách khí. Sau nhiều lần tiến hóa cùng lên cấp, hiện tại Tử Phong có thể ở trong trạng thái
Thiên Ma Hóa Thân gần như 24/7 mà không chút tiêu hao hay áp lực, giống như chỉ mặc lên người một bộ giáp thông thường, có thể nói rằng hiện tại huyết mạch của hắn càng ngày càng trở nên cao cấp hơn, hoàn toàn không còn dính dáng một chút gì đến con người hay là huyết mạch Diệp gia trước kia nữa.
Cơ mà mặc dù ở trong trạng thái giáp trụ toàn thân thì Tử Phong cũng không cảm thấy vướng víu cho lắm, nhưng mà trên thực tế nó cũng khá là bất tiện, ít nhất thì hiện tại cái mũ trụ trên đầu khiến hắn cảm thấy bất tiện a. Giải trừ cái mũ trụ trên đầu, Tử Phong cũng cho cái mặt nạ của mình tạm thời biến mất để lộ ra khuôn mặt thật, hắn đưa tay đón lấy tách trà mà Deus đưa tới mà nhấp một ngụm nhỏ, một lát sau mới nói:
“Trước hết, ta có một câu hỏi, các ngươi rốt cuộc là ai??? Trung Nguyên Thần, Thượng Thiên Thần, hay là Thần Vương, đó có phải chính là các cấp độ của thần linh trên thần giới hay không??”
Mồm thì kêu một câu hỏi, nhưng lời ra khỏi miệng thì Tử Phong không nhịn được mà hỏi liền câu thứ hai, chỉ là ba người trước mắt đối với việc này cũng không có dị nghị gì lắm, thậm chí còn không thèm nhìn nhau mà liền trả lời ngay lập tức.
“Thứ nhất, về mấy cấp bậc của thần, thứ lỗi cho ta không thể nói, dù sao thì tu vi hiện tại của ngươi vẫn còn thấp, biết được cũng không có ích lợi….” Augus chậm rãi nói, chỉ là mới nói được một chút đã bị Tử Phong cắt ngang.
“Rắm chó, cái gì mà tu vi thấp không nên biết thì hơn, ta chỉ hỏi tên gọi của các cấp bậc của thần linh chứ có hỏi ảo diệu đằng sau mỗi cảnh giới đâu mà ích lợi hay là không ích lợi đối với ta. Chẳng lẽ chỉ là cái tên gọi biết đến thì cũng khiến tâm cảnh của ta bị ảnh hưởng hả, ta phi, nói như các ngươi thì một tên Linh cảnh nhất bộ nhập môn việc quái gì phải biết đến Tôn cấp hay Thánh cấp làm gì, dứt khoát tu luyện được bước nào hay bước đấy đi, bớt làm mấy cái trò xàm xí thường thấy trong tiểu thuyết hạng hai đi!!”
Augus căn bản không ngờ mình vừa mới nói vài câu đã bị Tử Phong chửi bới như máu chó xối lên đầu, tuy không biết cái “tiểu thuyết hạng hai” trong lời Tử Phong nói là cái củ khoai gì nhưng dựa vào giọng điệu của hắn thì cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp a.
“Hắn nói đúng đấy, cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi, nếu như
người được chọn bị phá hỏng tâm cảnh võ đạo chỉ bởi vài cái tên gọi thì căn bản không xứng là
người được chọn, phá thì cứ phá đi.” Deus ở một bên nhàn nhạt nói.
Augus nghe vậy liền cung kính vâng dạ mấy tiếng, sau đó mới quay sang Tử Phong nói:
“Nghe cho kĩ đây, ta sẽ trả lời cả hai câu hỏi của ngươi cùng một lúc. Đúng thế, mấy tên gọi ngươi vừa nói chính là để ám chỉ cấp bậc trên Thiên Giới. Thiên Giới tu luyện giả chia làm bảy cấp bậc, mỗi cấp bậc chia làm mười cái trọng thiên, từ thấp đến cao là Hư Thần, Tam Vị Thần cảnh, Thần Kiếp cảnh, Thần Vương cảnh và cuối cùng là Chí Tôn Thần Vũ, riêng Tam Vị Thần cảnh chia làm ba cấp gọi là Hạ Vị Thần, Trung Nguyên Thần, Thượng Thiên Thần, tổng cộng lại chính là bảy cảnh giới.
Đấy chính là tên gọi của bảy cấp bậc của tu luyện giả trên Thiên Giới, còn về ảo diệu của mỗi cấp bậc thì tốt nhất là tự ngươi trải nghiệm qua đi, nói cho ngươi lúc này thực sự là trăm hại không lợi, điều này ta thật sự nghiêm túc. Còn về việc bọn ta là ai….”
“Augus, thế là được rồi, vấn đề này để ta trả lời đi.” Deus giơ tay lên ra hiệu im lặng, sau khi thấy Augus dừng lại liền nhìn thẳng vào hai mắt Tử Phong, nhàn nhạt nói:
“Ta tên là Deus, ngoại hiệu Nghịch Thiên Đại Đế, trước kia từng là vương của thập vạn thế giới ở bát trọng thiên, cũng là một vị tổng lãnh đại tướng quân uy chấn tam thập tam thiên trên Thiên Giới, cả đời lấy chiến tranh làm thú vui, đã từng trải qua hàng nghìn hàng vạn trận đánh lớn nhỏ, từ một tiểu quốc vô danh đánh chiếm lấy mười vạn thế giới ở trong bát trọng thiên. Augus cùng với Gainey là hai vị hãn tướng dưới trướng của ta, cũng là hai người trung thành nhất đối với ta.”
Giọng nói của Deus không mang theo nhiều sắc thái cảm xúc, nhưng mà từ trong đó Tử Phong vẫn có thể cảm nhận được một sự tự hào không gì có thể sánh được. Hắn cơ bản không hiểu mười vạn thế giới rồi bát trọng thiên hay tam thập tam thiên có ý nghĩa là gì, nhưng mà có thể từ một cái tiểu quốc nhỏ phát triển thành một tồn tại danh chấn Thiên Giới thì thành tựu đó không nhỏ chút nào, có tự hào cũng là phải.
“Từ từ đã, ngươi mới nói ngoại hiệu của mình là Nghịch Thiên Đại Đế đúng không, vậy tại sao lúc trước ngươi lại tự xưng là Bại Thiên Đại Đế??” Tử Phong chợt nhớ ra.
Cả ba người đối diện nghe thế liền trầm mặc, không khí trở nên áp lực một cách vô cớ, phải mất một lúc lâu sau Deus mới từ tốn nói: “Đó chính là câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của ngươi. Ta vốn tự xưng là Nghịch Thiên Đại Đế bởi thành tựu của ta đủ để nghịch thiên, nhưng rồi ta cũng đến lúc, thật sự gặp được cái gọi là
Thiên!!”.