Tia sáng sau khi cắt đứt cánh tay của Tử Phong liền nhằm thẳng vào cổ hắn mà bay vòng ngược lại, khiến hắn không thể không buông tha con mồi trước mặt mà nghiêng người tránh né.
Trần Bắc Hồng nhân lúc Tử Phong buộc phải lùi lại liền nhanh chóng tung mình nhảy ngược ra sau, tạm thời kéo giãn khoảng cách.
Tử Phong cũng không nóng lòng truy đuổi, đối với hắn thì Trần Bắc Hồng chết hay sống không quan trọng, việc khiến hắn quan tâm lúc này đó là tia sáng vừa rồi.
Đưa mắt nhìn cánh tay phải bị chém cụt mất phân nửa, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Xương cốt của hắn sau khi tiến hoá trở thành Thiên Ma biến dị thì đã trở nên cứng rắn tới mức nghịch thiên, chỉ có Thánh Khí từ Địa giai trở lên hoặc là công kích của Thánh Tôn cường giả, hắn có thể cảm nhận được tia sáng vừa rồi tuyệt nhiên không phải là công kích cấp bậc Thánh Tôn, vậy thì chỉ có thể là Thánh Khí Địa giai.
Nhưng có thể tạo nên tổn thương cho hắn không có nghĩa là Tử Phong sẽ sợ hãi, chỉ cần đối phương không phải là Thánh Tôn cường giả, dù trong tay có cầm theo Thiên giai Thánh Khí hắn cũng không để ý nhiều, trong cùng một đại cảnh giới từ trước tới giờ hắn chưa từng phải kiêng kỵ ai cả.
Miệng vết thương trên tay Tử Phong vẫn còn dấu vết pháp tắc chi lực, hơn nữa lại là pháp tắc chi lực tầng thứ hai, từ đó có thể thấy được tu vi đối phương có vẻ như đã đạt tới Thánh Hoàng, pháp tắc chi lực đang ngăn cản vết thương của hắn tự chữa lành.
Chỉ là rất nhanh pháp tắc chi lực đang quấy nhiễu đó đã bị ba luồng pháp tắc chi lực khác của Tử Phong chôn vùi, cánh tay của hắn dưới khả năng hồi phục của Thánh Giai và kỹ năng Tái Sinh Siêu Tốc liền mọc lại gần như ngay lập tức.
Tử Phong quay người nhìn về một phía, chỉ thấy đứng ở đó là một lục y nữ tử, dáng người thanh tú mảnh mai, trên tay cầm theo một thanh loan đao màu bạc tinh khiết, khuôn mặt ẩn sau làn diện sa không rõ hình thù, chỉ để lộ ra một đôi mắt long lanh như vì sao trên bầu trời đêm.
Nữ nhân này bồng bềnh trôi nổi trên không trung, toàn thân không nhiễm bụi trần, nhìn thoáng qua giống như một tiên tử hạ phàm, chỉ riêng tầng khí chất này cũng đã đủ để khiến rất nhiều nam nhân phải thần phục.
Chỉ là trong mắt Tử Phong thì nữ nhân này không hề đơn giản, tu vi biểu hiện ra bên ngoài chỉ là Thánh Hoàng sơ giai nhưng thực tế thì là một Thánh Hoàng trung giai cường giả.
Hắn có thể cảm nhận được sinh cơ dồi dào trên người nàng, điều này có nghĩa là nàng vẫn còn trẻ tuổi, ít nhất là so với tuổi thọ của một Thánh Hoàng.
Tu luyện càng lên cao càng khó khăn, có những người thiên tư trác tuyệt đột phá trở thành Thánh Hoàng, nhưng cũng phải mất vô số năm tháng tích luỹ mới có thể tiến thêm một bước nhỏ, từ sơ giai lên trung giai.
Dựa vào khí cơ của nữ nhân trước mắt này mà tính toán, đại khái nàng còn chưa tới 100 tuổi, tuổi này đã có tu vi Thánh Hoàng trung giai tuyệt đối là một chuyện kinh thế hãi tục.
Đương nhiên nếu so sánh với Tử Phong mới 27 tuổi đã là Thánh Hoàng cường giả thì căn bản không cùng cấp bậc, chỉ là chính hắn cũng biết bản thân là dị loại, không thể đem ra so sánh được, thiên phú của nữ nhân này tuyệt đối là tốt nhất trong số tất cả những người hắn biết, đến cả Mai Tôn Giả thiên phú ngất trời cũng phải mất hơn 150 năm mới trở thành Thánh Hoàng a.
Tử Phong hiện tại cũng được tính như cường giả hạng nhất của đại lục, hắn cũng biết rằng ngoại trừ các thế lực lớn ra thì cũng có rất nhiều tán tu cường đại, bất kể là thực lực hay thiên phú đều không kém gì những cường giả đỉnh cấp đương thời.
Vấn đề là những người như vậy đa phần đều có tư liệu ở trong Lăng Hư Cung, chỉ riêng nữ nhân này Tử Phong không hề nhận ra.
Cũng có thể là Lăng Hư Cung thu thập thông tin còn thiếu sót, hoặc là nữ nhân này là cường giả lánh đời ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, ngẫu nhiên ra ngoài bắt gặp hắn, thậm chí cũng có thể suy đoán thiên tài như thế này ắt hẳn có một sư phụ hoặc thế lực cường đại chống lưng, vẫn luôn bế quan tu luyện bao nhiêu năm nay, hiện tại mới ra ngoài.
Bất kể như thế nào, việc nàng ra tay tấn công hắn là thật, Tử Phong không quản thân phận của nàng ra sao, hiện tại trong mắt hắn chỉ có địch nhân, không có nữ nhân!
“Giữa thanh thiên bạch nhật lại ra tay giết người, ta không thể để yên cho hành động độc ác của ngươi được!” lục y nữ tử giơ thanh loan đao lên chỉ về phía Tử Phong, lạnh lẽo nói.
“Nếu không phải là thanh thiên bạch nhật mà là nửa đêm trăng sáng thì ngược lại ta có thể giết người thoải mái đúng không?” Tử Phong cười khảy.
“Cưỡng từ đoạt lý, sư phụ nói không sai, đối đầu với kẻ độc ác như ngươi không cần phải nói lý, cứ trực tiếp ra tay là được!”
Tử Phong đột nhiên ngẩn người ra, cái con mẹ nó chuyện gì khôi hài thế này, hắn mới chỉ nói lại một câu mà nữ nhân này đã ngay lập tức khẳng định như vậy rồi, chẳng phải bình thường cũng phải lời qua tiếng lại vài ba câu rồi mới “thẹn quá hoá giận” kêu hắn “cưỡng từ đoạt lý” chứ, sao chưa gì đã cầm ngay một chữ ác nhân ném vào mặt hắn rồi.
“Lĩnh Vực – Phong Tà Thánh Vực!”
Cơ mà hắn cũng không ngơ ngác được lâu, chỉ thấy nữ tử lục y vung tay lên, không gian xung quanh văn vẹo một hồi rồi xuất hiện từng cơn gió mạnh giống như tố lốc, một khoảng không rộng lớn vài trăm mét quanh người nàng ta hình thành một khí tràng kỳ dị khiến mọi thú trong đó di chuyển cực kỳ khó khăn, lục y nữ tử lắc mình một cái, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tử Phong, loan đao trong tay vung lên muốn chém vào bả vai hắn.
Tử Phong lúc tỉnh lại cũng đã muộn, hắn không thể né tránh đòn tấn công này, cũng không muốn tránh, bởi vì…
“Lĩnh Vực - Thế Giới!!”
Loan đao chỉ còn cách bả vai Tử Phong chưa đầy nửa đốt ngón tay liền dừng lại, không chỉ có nó, toàn bộ thân hình nữ tử cũng ngưng trệ, trong một khoảng không gian rộng hàng chục ngàn mét, dòng chảy thời gian ngừng trôi, cưỡng ép ngừng lại mọi thứ.
Tử Phong không có thừa cơ công kích nữ tử trước mặt, hắn nhẹ nhàng lách qua nàng, hơi nhún mình một cái liền vượt qua khoảng cách hơn ngàn mét, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Trần Bắc Hồng vừa nãy chạy trốn, đang đứng quan sát ở một bên.
“Rắc!!!”
Lục y nữ tử nghe thấy một tiếng vang giòn rụm cất lên, nhưng trên tay lại không hề có cảm giác đánh trúng thứ gì, thân ảnh trước mắt nàng giống như là tan biến vào không khí, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào.
Giác quan của Thánh Hoàng cường giả vô cùng nhạy bén, nàng rất nhanh nhận ra vị trí của Tử Phong, liền quay người nhìn sang.
Chỉ thấy ở cách xa nàng đến cả ngàn mét, hắn đang đứng đó, trên tay cầm theo một cái đầu người máu me đầm đìa vẫn còn dính lấy một đoạn cột sống bị bẻ gãy, hẳn đây chính là kết quả của tiếng võ vụn nàng mới nghe được.
Dù gương mặt Tử Phong ẩn sau chiếc mặt nạ, lục y nữ tử có thể cảm nhận được nụ cười mỉa mai của hắn khi nhìn nàng, dường như hắn đang muốn nói rằng lão tử muốn giết ai nàng căn bản không thể ngăn cản.
Lục y nữ tử hơi sững người ra một chút, sau đó trên mặt xuất hiện thần sắc giận dữ, đây chính là sỉ nhục trần trụi, nàng thân là một Thánh Hoàng cường giả, nay lại bị coi thường như thế này, không thể chấp nhận được.
“Giỏi lắm, không thấy quan tài không đổ lệ, vốn dĩ ta chỉ muốn giáo huấn ngươi một trận, nhưng hiện tại ngươi đã chọc giận ta rồi!” Lục y nữ tử khẽ rít lên qua kẽ răng.
Tử Phong nghe vậy cũng không có phản ứng gì, không phải hắn không muốn nói vài lời, nhưng mà cuối cùng hắn…..lười.
Phải, chính xác là hắn lười không thèm để ý tới nàng, trong mắt Tử Phong thì nữ nhân này giống như một cô công chúa nhỏ bị trưởng bối trong nhà chiều hư, chỉ muốn mọi thứ diễn ra theo ý mình, loại nữ nhân này đa phần đầu óc đều không bình thường, hắn không dại mà đụng chạm tới.
Trực tiếp phớt lờ lục y nữ tử, Tử Phong đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó bất ngờ cất cao giọng
“Đã đến rồi thì hiện thân đi, đường đường là một Thánh Hoàng cường giả mà lại giấu đầu lòi đuôi!”
Ngay sau khi Tử Phong dứt lời, một mảng không gian lân cận vặn vẹo, sau đó một thân ảnh xuất hiện vô thanh vô tức, chỉ thấy đó là một lão nhân áo xám, râu tóc bạc phơ, trên mặt tầng tầng nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu, nhìn thoáng qua thì ai cũng khẳng định đây chỉ là một lão già bình thường gần đất xa trời.
Nhưng mà nếu nghĩ như vậy mà coi thường lão thì thật sự là sai lầm chí mạng, một lão già gần đất xa trời mà có thể bẻ cong ánh sáng, ấn nấp trong nếp gấp không gian ư? Hiển nhiên là không thể, lão già này chính là vị thái thượng trưởng lão trong truyền thuyết của Thiên Nguyên Cổ Giáo, tu vi chính xác như những tin đồn đã nói, lão là một Thánh Hoàng cường giả.
Tuy chỉ là Thánh Hoàng sơ giai nhưng chính là Thánh Hoàng hàng thật giá thật, một mình lão có thể sánh ngang với cả trăm tên Thánh Giả cao giai đỉnh phong, kể cả Bán Thánh Hoàng cũng không thể so sánh được với Thánh Hoàng chân chính.
“Con chuột nhắt cuối cùng cũng chịu đi ra rồi à.” Tử Phong liếc nhìn lão giả một cái, cười lạnh nói.
“Ngươi thân là một Thánh Hoàng cường giả mà lại không để ý mặt mũi, ra tay đối phó với mấy tiểu bối Thánh Giả, lão phu thực sự cảm thấy mất mặt thay cho sư môn của ngươi.” Bị gọi là chuột nhắt nhưng lão giả cũng không có vẻ gì tức giận, chỉ nhàn nhạt nhìn Tử Phong, trong giọng nói không hề xuất hiện chút hỉ nộ ái ố nào.
“Mặt mũi?? Cái thứ đó có mài ra để mà ăn được không? Hơn nữa chính người của Thiên Nguyên Cổ Giáo các ngươi khi dễ đệ tử của ta, nếu ta làm sư phụ mà không ra mặt thì còn xứng làm sư phụ nữa hay không? Còn lão già ngươi thì sao, đã sớm tới đây từ lâu, sao không ra tay ngăn cản ta giết đám phế vật kia, là ngươi có tính toán gì khác, hay là….không dám?” Tử Phong thở hắt ra một hơi.
Trong đôi mắt đục ngầu của lão giả loé lên một tia quang mang quỷ dị, lão không trả lời mà quay sang lục y nữ tử, hành lễ nói
“Thiên Nguyên Cổ Giáo xin đa tạ nữ hiệp đã tương trợ, phần ân tình này lão hủ sẽ nhớ kỹ.”
Lục y nữ tử có tu vi cao hơn lão già, nhưng nàng thấy đối phương tuổi đáng để mình gọi là gia gia, nàng không dám kiêu ngạo mà chỉ hơi thi lễ, lắc đầu nói
“Xin ngài đừng nói đến ơn huệ gì ở đây, ta cuối cùng cũng không ngăn được ma đầu kia ra tay độc ác.
Nếu ngài đã tới vậy chi bằng hai chúng ta hợp lực, diệt trừ tên ma đầu này trừ hại cho dân.”
Tử Phong đứng ở một bên để yên cho hai người một già một trẻ hô to gọi nhỏ, cũng dần mất kiên nhẫn
“Hai người các ngươi muốn đánh hay không thì nói một lời, dài dòng quá! Nếu các ngươi không ra tay trước, vậy thì để ta làm thay.”
“Thuấn Quang!!”
Thân hình Tử Phong tan biến vào trong không gian, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt lão giả, cánh tay giơ lên tung ra một quyền đơn giản.
Tốc độ của hắn so với lúc trước còn nhanh hơn gấp bội, nhưng đối thủ của hắn lúc này không còn là mấy tên Thánh Giả nữa mà là một Thánh Hoàng cường giả chân chính, khác biệt trong đó giống như trẻ con với người trưởng thành.
Lão giả phản ứng cực nhanh, khẽ nghiêng người tránh né đường quyền của Tử Phong, thân hình cấp tốc lui lại phía sau, miệng khẽ lẩm bẩm
“Lĩnh Vực – Viêm Xà Chiêu Lai!”
Không khí xung quanh người lão giả bỗng chốc trở nên nóng bỏng hừng hực, vô số hoả diễm hình thành từ trong hư không, hoá thành hàng chục đầu hoả xà thân to như cột đình uốn éo, mọi thứ bị những hoả xà này chạm vào đều bốc cháy thành tro bụi trong nháy mắt, kể cả những tảng đá dưới chân cũng ngay lập tức nóng chảy thành nham tương, uy thế so với Hoả Chi Lĩnh Vực của Lâm Tử Hàm lúc trước thi triển mạnh mẽ hơn hàng chục lần.
Chỉ thấy lão giả phất tay một cái, gần chục đầu hoả xà gào thét xông tới, nhằm thẳng về phía Tử Phong mà tấn công, khí tức hung bạo đến mức tận cùng.
“Ầm!!”
Gần chục đầu hoả xà khổng lồ nhấn chìm Tử Phong vào trong biển lửa khủng bố, hoàn toàn không còn nhìn thấy thân ảnh của hắn ở đâu.
Đúng lúc này, lục y nữ tử cũng hành động, nàng khẽ quát to một tiếng, thân hình trên không trung uốn éo tạo thành những tư thế kì quái giống như một điệu múa, cơ thể uyển chuyển giống như không có xương vặn vẹo theo những hướng mà cơ thể người bình thường khó làm được.
“Phong Tà Loạn Vũ!!”
Phong nhận hoá thành thực chất từ trên người nàng hình thành sau đó lấy tốc độ kinh khủng mà trảm xuyên không gian, phóng về phía biển lửa vừa được tạo ra, đi đến đâu liền trực tiếp cắt đứt không gian đến đó, uy lực khủng bố tuyệt luân, dù có là một quả núi thì cũng có thể bị phong nhận này chém thành hai nửa.
Trần Duệ cùng với Nạp Lan Yên Nhiên trốn ở xa nhìn thấy một màn này không khỏi trở nên khẩn trương, sư phụ của bọn họ là Thánh Hoàng cường giả không thể nghi ngờ, nhưng mà năm nay sư phụ mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể đột phá Thánh Hoàng đã là nghịch thiên, nhưng cảnh giới cùng lắm chỉ dừng lại ở Thánh Hoàng sơ giai, đối phương lại có đến tận hai Thánh Hoàng a.
Tu vi của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên còn yếu kém, cả hai biết đến cảnh giới Thánh Giai nhưng không hiểu rõ sự chênh lệch phẩm giai trong đó, nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ, ở cùng một cảnh giới, người bị vây công luôn luôn ở thế hạ phong, hơn nữa đối phương chính là hai vị Thánh Hoàng cường giả lật tay một cái cũng có thể đem cả một dãy núi hoá thành bình địa, sư phụ của bọn họ gặp nguy rồi.
Chỉ là cả hai còn chưa kịp lo lắng nhiều, một thanh âm trầm thấp đã vang lên
“Song Trùng Lĩnh Vực – Thần Lôi Giáng Hải!!”
“Đoàng!!!”
Thiên không giống như là một tấm vải bị cự lực xé rách, một tia lôi điện thô to giống như cột trụ chống trời giáng xuống, trực tiếp nuốt chửng lấy biển lửa ở bên dưới, những phong nhận cũng bị cột lôi điện này nghiền nát không chút thương tiếc.
Đồng thời khi tia lôi điện đánh xuống, giống như một quả bom nổ tung, nước biển ngập trời được giải phóng, hoá thành từng đạo sóng thần dâng cao hàng chục mét quét ngang tứ phía, trong chớp mắt đã đem cả khu rừng xung quanh nhấn chìm trong biển khơi dậy sóng.
Bầu trời xuất hiện từng mảng mây đen dày đặc hoàn toàn che đi ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại một màn đêm u tối chạng vạng, thiên không tràn ngập lôi điện lực gào thét.
Thiên địa dị tượng phóng xuất bao phủ lấy một khoảng không gian hàng chục cây số, lúc này một bóng hình từ bên dưới mặt nước phóng lên không trung.
Chỉ thấy một thân ảnh toàn thân bao phủ một lớp giáp kim loại màu bạc hơi ngả màu trông có vẻ cũ kỹ, phần đầu là một chiếc mũ trụ với hai chiếc sừng dài nửa mét cong cong.
Thân ảnh này chân đạp hư không như dẫm trên đất bằng, khí tức khủng bố hung bạo không kiêng nể gì phát tán toàn bộ ra ngoài, cứ như vậy mà đứng giữa một loạt thiên địa dị tượng không khác gì một tôn ma thần giáng thế.
Trần Duệ âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, hắn đọc nhiều thư tịch cổ cũng có biết sơ qua về cái gọi là Lĩnh Vực của Thánh cấp cường giả, nhưng Lĩnh Vực có thể khiến trời đất xoay chuyển như thế này hắn tuyệt đối chưa từng nghe đến.
Thân ảnh kia chắc chắn là sư phụ của hắn, Lĩnh Vực của lục y nữ tử và lão giả đứng trước thiên uy vô song kia cũng trở nên ảm đạm, Phong Chi Lĩnh Vực của lục y nữ tử không biết là cố ý hay là bị cưỡng ép phải thu nhỏ lại, hoả xà của lão giả giống như một sinh vật có trí khôn thực thụ, liên tục co rúm lại phát ra những tiếng rít sợ hãi.
Tử Phong khẽ vặn cổ một cái, phát ra từng tiếng răng rắc ghê tai, thở ra một hơi khí lạnh
“Hai người các ngươi sẽ là Thánh Hoàng thứ 26 và 27 trong bộ sưu tập đầu người của ta!”