Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tử Phong, cánh tay vung lên muốn vỗ một chưởng lên lưng hắn, nhưng thân ảnh trước mặt một tích tắc trước còn đứng đó bỗng biến mất, cánh tay của thân ảnh lạ lẫm quơ qua đánh vào không khí.
Tử Phong xuất hiện ở cách đó không xa, trong lòng có chút tiếc nuối, vừa rồi ngay khi hắn dẫm mạnh chân xuống muốn kết liễu tính mạng của lục y nữ tử, trong một sát na đó, tinh thần của hắn báo động nguy hiểm một cách mãnh liệt, đến mức mà hắn có cảm giác như chỉ chậm không đến một tích tắc nữa thì mình sẽ chết chắc, không còn cách nào khác, hắn buộc phải dừng hành động của mình lại, thêm một lần nữa phát động Thế Giới, ngay lập tức tránh xa khỏi nơi đó.
Đưa mắt nhìn lại, thân ảnh vừa mới có ý định tấn công hắn là một lão già, nhưng khác với vẻ ốm yếu bệnh hoạn của tên thái thượng trưởng lão Thiên Nguyên Cổ Giáo, lần này là một lão già quắc thước, thân hình dong dỏng cao, sống lưng ưỡn thẳng, trên đầu là một mái tóc muối tiêu dài được buộc lại cẩn thận, một chòm râu dài đến quá ngực, gương mặt nhăn nheo nhưng trông cực kỳ cứng rắn, cặp mắt hữu thần sáng rực lên đang nhìn chằm chằm Tử Phong.
Tổng thể mà nói thì lão già bạch y vừa mới xuất hiện trông cực kỳ khoẻ mạnh, thậm chí so với một vài thanh niên ở độ tuổi đỉnh cao của đời người còn muốn tráng kiện hơn, chỉ cần nhìn vào cánh tay vẫn đang giữ nguyên tư thế tung chưởng về phía trước của lão thì biết, một cánh tay hơi gầy nhưng da thịt căng lên với những thớ cơ cứng rắn, Tử Phong không cần phải thử cũng biết lực đạo của cánh tay đó vô cùng mạnh, mạnh đến mức khiến hắn tim đập chân run.
“Thánh Tôn!!” Tử Phong âm thầm nghĩ.
Trong lúc Tử Phong đang quan sát, lão già cũng dùng một ánh mắt kỳ quái mà đánh giá hắn, lão thân là một Thánh Tôn cường giả ra tay đánh lén một hậu bối Thánh Hoàng, một kích tung ra là toàn lực nhưng không ngờ đối phương lại có thể tránh né, tốc độ so với chính bản thân mình còn nhanh hơn, hơn nữa không biết đối phương di chuyển kiểu gì mà đến cả không gian cũng không có một tia ba động, tĩnh lặng đến mức quỳ dị.
“Ngươi là trưởng lão Lăng Hư Cung?” Lão già thu tay lại, khôi phục một bộ dáng vân đạm phong khinh, miệng nói.
“Tiền bối là một Thánh Tôn cường giả mà ra tay đánh lén một tiểu bối chỉ là Thánh Hoàng sơ giai như ta, không biết là ta nên cảm thấy vinh hạnh hay là khinh bỉ tiền bối đây.” Tử Phong cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói, cũng không trả lời câu hỏi của đối phương.
“Người khôn không nói lời nhảm nhí, đừng cho rằng bản thân ẩn giấu tu vi là ta có thể không nhìn ra, mặc dù không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để che giấu khí tức nhưng thực lực của ngươi đã vượt xa Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong thông thường, bất kể là Lĩnh Vực hay là linh lực cùng nhục thể, còn tự nói rằng mình là Thánh Hoàng sơ giai? Nực cười, một Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong, rất có thể là một Bán Thánh Tôn lại ra tay khi dễ cháu gái ta chỉ là một Thánh Hoàng trung giai, ta cảm thấy xấu hổ thay cho tiểu tử Lâm Chấn Hạo.” Lão già lạnh lùng nói.
Tử Phong nghe vậy liền hiểu rằng lão già đã biết rõ mình đến từ Lăng Hư Cung, nhưng mà việc này cũng không quan hệ, dù sao hắn cũng không có ý định giấu diếm chuyện này, chỉ là nghe lão già nói xong, hắn không khỏi cười phá lên
“Ha ha ha ha, vậy cháu gái ngài cùng với ta không oán không cừu lại tự nhiên muốn dồn ta vào chỗ chết là việc thiên kinh địa nghĩa đấy? Ta có ân oán với Thiên Nguyên Cổ Giáo, việc ta có diệt bọn chúng hay không cũng chẳng liên quan mảy may đến cô ta, xen vào chuyện của ta thì thôi không nói, đằng này còn muốn đem ta giết, nếu tiền bối là ta thì có nương tay không?”
Ngừng lại một chút, Tử Phong nghiêng đầu nhìn lão già, một bộ dáng giống như bừng tỉnh đại ngộ
“À không, tiền bối sống lâu còn hơn cả rùa đen rút đầu, một thân khí độ bất phàm chắc sẽ không chấp nhặt với tiểu bối, chỉ tiếc là ta tuổi trẻ khí thịnh, tự nhiên có một con chó xông ra muốn cắn ta một phát, nếu ta không dẫm chết con chó nhỏ đó thì quá mất mặt rồi.”
Lão già nghe Tử Phong châm chọc mà suýt chút nữa nổi điên, nhưng vấn đề ở chỗ hắn ta nói quá có lý, lão có muốn phản bác cũng không được, hơn nữa đối phương một câu tiền bối hai câu tiền bối, trực tiếp nâng bản thân mình trở thành dạng tiền bối đức cao vọng trọng, lão dù có ý định cậy già lên mặt cũng không làm nổi, ít nhất thì cái mặt mo nhăn nheo của lão cũng không có dày đến thế.
Lão già khẽ thăm dò lục y nữ tử, thấy nàng ta tuy thảm nhưng vẫn giữ lại một hơi tàn, trọng thương nhưng cũng không đến mức tổn hại đến căn cơ, lấy sức hồi phục của một Thánh Hoàng cường giả kèm thêm đan dược trị thương thì cũng không khó hồi phục, tâm tình lão có chút hoà hoãn lại, chỉ là ngoài mặt vẫn lạnh lẽo nói
“Được, ngươi nói cũng có chút đạo lý, chỉ là tại sao lúc ta bảo ngươi dừng tay ngươi lại vẫn tiếp tục?”
“Tiền bối già rồi nên mắt kém tai ù, ngài bảo ta dừng tay nhưng mà trên thực tế là tay của ta đã bị chặt mất một cái, cái còn lại không động đậy, ta chính là dùng chân mà, đâu có liên quan đến mệnh lệnh của tiền bối.”
Tử Phong đột nhiên thay đổi thái độ, hàn khí bức người cùng sát khí nồng nặc toả ra.
“Hơn nữa lão già ngươi một không phải trưởng bối sư môn, hai không phải là gia gia của ta, đến cả lão già ngươi là ai ta cũng không biết.
Ta không sợ trời không sợ đất, đến cả vận mệnh ta cũng không tin, lão là cái thá gì mà bắt ta phải nghe lệnh!!”
Lão già bạch y sắc mặt đen như nhọ nồi, ánh mắt chớp lên quang mang nổi giận, bản thân lão là một trong những cường giả tối cường của đại lục, kể cả trong tông môn của mình cũng có thân phận tôn quý, sao có thể chịu được sự khinh thường của Tử Phong, lão gằn giọng nói
“Tiểu bối vô tri, ta nói với ngươi vài lời cũng chỉ là nể mặt tiểu tử Lâm Chấn Hạo, ngươi có tin rằng chọc giận ta thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi không?”
“Vậy lão không cần phải nể mặt tông chủ của ta, cứ xông tới đây mà chém giết, ta chỉ là một Thánh Hoàng sao có thể là đối thủ của một Thánh Tôn cường giả.
Chỉ là ta muốn hỏi một câu? Ngươi có nắm chắc có thể một chiêu giết chết ta trước khi ta giết chết cháu gái ngươi hay không? Ngươi dám không??!” Tử Phong cười lớn, điên cuồng nói.
Lão già bạch y nghe vậy liền có xúc động muốn động thủ ngay lập tức, nhưng bao nhiêu năm lăn lộn giang hồ, lão có thể nhận ra đâu là người đang giả vờ mạnh mẽ và người thực sự có bản lĩnh.
Lời nói của Tử Phong nghe qua giống như là đang chơi trò cân não với lão, nhưng lão nghĩ lại thì dường như từ đầu tới giờ đối phương chưa từng sợ hãi mình, lão nhìn ra được đây không phải là đối phương ỷ vào mình là người của Lăng Hư Cung, mà là chân chính không sợ lão.
Ngẫm lại thì tốc độ của đối phương nhanh đến mức đến chính mình còn không nắm bắt được, tuy lão khẳng định thứ tốc độ này tuyệt đối là một dạng bài tẩy không thể sử dụng nhiều lần, nhưng có trời mới biết là hắn ta có thể dùng thêm lần nữa hay không, lão vẫn có tự tin là mình có thể đánh chết Tử Phong, nhưng lão không hề có chút nắm chắc nào về việc hắn ta có kịp giết cháu gái mình trước khi chết hay không.
Tử Phong yên lặng nhìn gương mặt lạnh băng của lão già, nhưng hắn có thể nhìn ra được trong nội tâm của lão cũng rất xoắn xuýt.
Ngay từ khi xuyên việt qua thế giới này, hắn vẫn luôn tâm niệm không nên coi thường trí khôn của người trong thiên hạ, âm mưu quỷ kế đùa bỡn tâm tính người khác hắn có thể làm được một thì người khác cũng có thể làm được mười, cũng không phải lúc nào mấy nhân vật chính xuyên việt xong cũng IQ hơn vạn, tính đâu trúng đó, người trong thiên hạ toàn là một lũ ngu cả.
Trên thực tế Tử Phong hắn cực kỳ khinh thường mấy bộ tiểu thuyết có diễn biến như thế, ngươi nói thử một tên xuyên việt giả vốn chỉ là thanh niên làm công ăn lương tốt nghiệp đại học với chút ít hiểu biết của thế giới hiện đại sẽ thông minh hơn, hay là một đại lão sống mấy ngàn năm ở thế giới cường giả vi tôn nguy hiểm trùng trùng bất kỳ lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử sẽ thông minh hơn? Câu hỏi này chỉ cần là người sở hữu IQ nhiều hơn 50, tức là không phải bị thiểu năng cũng sẽ biết câu trả lời ra sao.
Tử Phong tự nhận bản thân có chút khôn vặt, nhưng chân chính đối mặt với trí giả thì còn lâu mới đủ, chỉ là hắn vốn có suy nghĩ hơi không hợp lẽ thường, nếu đối phương đã là người thông minh, vậy thì hãy để cho đối phương tự mình nghi thần nghi quỷ rồi rối loạn trận cước đi, mình chỉ cần biểu hiện ra một chút kẽ hở nho nhỏ để gieo mầm mống của sự nghi ngờ trong lòng đối phương là đủ.
Hắn biết rất rõ Lĩnh Vực – Thế Giới của mình có bao nhiêu quỷ dị, trong khi thời gian bị ngưng đọng lại thì dù hắn có quay đầu nhảy hiphop đủ 36 tư thế thì không gian cũng chẳng dao động mảy may, hắn có thể di chuyển một cách tuỳ ý một khoảng cách cực xa trong thời gian nửa giây ngắn ngủi đó nhưng trong mắt người thường thì tốc độ của hắn căn bản không thể tin được, hơn nữa bởi vì cường giả cao tầng luôn chú ý tới dị động trong không gian, chính việc không gian không dao động lại là điểm kì lạ khiến ai cũng phải để trong lòng.
Không thể không nói kế hoạch của hắn rất tốt, nhưng vẫn tồn tại một nhược điểm cực lớn, đó là kế hoạch đối với người thông minh thì có tác dụng, nhưng nếu đối phương là một thằng ngu thì mọi thứ đều đổ bể cả.
Rất may cho Tử Phong đó là lão già bạch y không nói đến có thông minh hay không, nhưng kinh nghiệm lăn lộn giang hồ cả đời của lão không hẹn mà trùng với điều kiện trong kế hoạch của Tử Phong, hiện tại lão chính là đang nghi thần nghi quỷ mà không dám hành động.
Trên thực tế thì Tử Phong mạnh miệng là vậy, nhưng mà liên tục sử dụng Thế Giới nhiều lần hắn cũng mệt muốn chết, tuy có “Kết Tinh” có thể bổ sung linh lực ngay lập tức, nhưng tiêu hao về tinh thần lực không dễ để có thể hồi phục được ngay, hắn lúc này cũng là nỏ mạnh hết đà mà thôi.
Hơn nữa đối phương là Thánh Tôn cường giả, hắn có tự tin vào thực lực của bản thân đến mức nào đi chăng nữa thì cũng biết rằng mình tuyệt đối không phải đối thủ.
Một hồi lâu không thấy lão già bạch y mở miệng, Tử Phong đoán chừng hiện tại chính là thời điểm chín muồi, hắn hơi động đậy, trong tay xuất hiện một bình ngọc đựng đan dược, vung tay liền ném về phía đối phương.
Lão già thuân tay bắt lấy chiếc bình ngọc, bên tai nghe thấy tiếng của Tử Phong
“Cháu gái của ngươi muốn giết ta, ta đánh trọng thương cô ta, không ai nợ ai.
Lão già ngươi vì cháu gái mình ra mặt, ta tự nhận mình không phải là đối thủ, nhưng lão muốn giết ta cũng là việc bất khả thi, nay ta đền cho cháu gái nguoi một bình đan dược trị thương thất phẩm, nể mặt Lăng Hư Cung của ta, chúng ta mỗi người lui một bước, nước sông không phạm nước giếng, ngươi thấy thế nào?”
Lão già mở nắp bình ngọc ra, đan hương trong nháy mắt xông ra bên ngoài toả ra một mùi hương dịu nhẹ nhưng thấm đẫm lòng người, chỉ hít một hơi lão cũng thấy đầu óc thần thanh khí sảng, đích thị là đan dược thất phẩm.
Thoáng nghĩ ngợi một hồi, lão già nheo mắt nhìn Tử Phong, sau đó gật đầu nói
“Tiểu tử ngươi rất có đảm lượng, ta luôn nghĩ rằng cháu gái mình đã là thiên kiêu nhất đẳng, nhưng đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lão phu hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.
Được lắm, theo ý của ngươi, ta nể mặt Lăng Hư Cung bỏ qua một lần này, ngày sau sẽ lên Lăng Hư Cung bái phỏng, ngươi đi đi!”
Khoé miệng Tử Phong đằng sau chiếc mặt nạ khẽ nhếch lên một nụ cười, hắn cứ như vậy tán đi Lĩnh Vực của mình, không thèm hành lễ mà tung người bay về phía Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên ở đằng xa, toàn thân không một chút phòng bị.
Với mấy lão già yêu quý mặt mũi hơn mạng này, nếu đã nói như vậy thì căn bản đến chín phần sẽ không làm ra chuyện đánh lén mất thể diện, còn nếu xui xẻo rơi vào một phần đen đủi kia, Tử Phong cũng chỉ có thể nhận mệnh, cùng lắm chết ở đây sau đó hồi sinh ở phân thân là được.
Quả nhiên như những gì hắn đã dự liệu, lão già hoàn toàn không có ý định động thủ, chỉ cúi người xuống nhét một viên đan dược của chính mình vào miệng lục y nữ tử sau đó bế nàng lên, ánh mắt vẫn thuỷ chung không rời khỏi hắn.
Trần Duệ nhìn thấy Tử Phong hạ xuống bên cạnh mình nhưng vẫn không có phản ứng, hắn vẫn chưa hồi phục lại sau một trận chiến vừa rồi.
Bản thân hắn biết Thánh Giai cường giả đều là một lũ biến thái quyền dộng biển khơi, cước chấn sơn hà, nhưng nghe nói là một chuyện, nhìn thấy tận mắt là một chuyện khác.
Thực mục sở thị một hồi đại chiến Thánh Giai khiến thiên địa biến sắc mà Trần Duệ không khỏi cảm thấy bản thân nhỏ bé, xuyên việt giả cái rắm, so với mấy vị đại lão trước mặt hắn thì xuyên việt giả như hắn đến cả nửa con tép còn không bằng.
Nhất là vị sư phụ mới này của mình, thực lực thật sự khủng bố, Thánh Giả uy chấn bát phương trước mặt ngài ấy giống như trâu bò chờ bị làm thịt, đến cả Thánh Hoàng cường giả cũng không có lực để phản kháng, bị sư phụ hành cho ra bã, một chết mất xác một trọng thương chỉ còn lại nửa cái mạng, Trần Duệ nghĩ đến đây mà không khỏi rùng mình, hắn có phần hiểu tại sao ở trong Lăng Hư Cung không có bao nhiêu người nguyện ý trêu chọc Tử Phong rồi.
“Này Trần Duệ, ngươi có thanh kiếm nào không cho vi sư mượn một cái?”
Tiếng nói của Tử Phong vang lên khiến Trần Duệ sực tỉnh, hắn vội vàng rút lấy thanh kiếm treo bên hông ra sau đó cung kính dâng lên, trong lòng nghi hoặc, sư phụ hỏi mượn thanh kiếm rách này của mình để làm gì vậy? Chỉ là rất nhanh câu hỏi này đã có lời giải đáp.
“Địa giai Huyền Khí à? Không tệ, miễn cưỡng so với rác rưởi cũng vẫn hơn một chút.” Tử Phong nhận lấy thanh kiếm từ tay Trần Duệ, liếc nhìn một cái liền cười nói, sau đó bay lên cao.
“Vi sư đã nói rằng Thiên Nguyên Cổ Giáo không cần tồn tại nữa, lời đã nói ra, sao có thể không giữ được.”
Tử Phong giơ thanh kiếm của Trần Duệ lên, linh lực trên người bỗng nhiên bùng nổ giống như núi lửa phun trào, linh khí thiên địa xoáy tròn xung quanh người hắn hoá thành một cơn lốc xoáy phóng lên tận trời cao, hắn cười lên một tiếng, thanh kiếm trong tay hời hợt chém xuống.
“Trảm Nguyệt Thất Thức – Phá Thiên Trảm!!”
Từ mũi kiếm phóng ra một đường kiếm quang màu đen tuyền quỷ dị, vừa mới xuất kích liền liên tục bành trướng với tốc độ chóng mặt, trong nháy mắt hoá thành một đạo kiếm quang khổng lồ hình bán nguyệt dài hơn ngàn mét trên không trung, bổ thẳng xuống sơn cốc của Thiên Nguyên Cổ Giáo.
“Ầm!!!”
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khiến màng nhĩ của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên gần như bị xé rách, trái tim trong lồng ngực không tự chủ được mà co thắt kịch liệt, tưởng chừng như muốn vỡ ra trước áp lực kinh hồn, cũng may là một luồng ánh sáng màu xanh lục nhanh chóng bao bọc bảo vệ lấy cả hai, chỉ trong thoáng chốc liền bình ổn trở lại.
Ở sơn cốc của Thiên Nguyên Cổ Giáo, thiên băng địa liệt, không gian nổ tung, một cột khói lửa nuốt chửng lấy toàn bộ sơn cốc bốc lên thẳng tận trời cao tạo thành một vùng trời dày đặc khói bụi.
Ngay sau tiếng nổ tưởng chừng như bầu trời muốn sụp xuống đó, một luồng sóng xung kích lan toả ra từ tâm chấn, đi đến đâu liền khiến không gian tan vỡ đến đấy, đại địa bị móc sâu đến cả ngàn mét, vô vàn đất đá cùng cây cối hoá thành một cơn sóng huỷ diệt cuốn về tứ phía, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.
Nền đất rung lên kịch liệt giống như có đại địa chấn, vô số vết nứt sâu không thấy đáy lan toả kéo dài đến hàng vạn mét, gần như phân nửa cái Nam Cảnh đều có thể cảm nhận được động tĩnh ở nơi này.
Hai mắt Trần Duệ như muốn lồi cả ra, hắn có thể nhìn thấy sơn cốc của Thiên Nguyên Cổ Giáo đã trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian, khắp nơi chỉ toàn là khói lửa mịt mù, sơn cốc đã biến thành một cái hố sâu không thấy đáy rộng tới mấy ngàn mét, dãy núi xung quanh bị nghiền nát thành bột mịn, sau đó dưới nhiệt lực khủng bố hoá thành dung nham chảy đi khắp nơi, có thể dễ dàng cảm nhận thấy ở trong tràng cảnh giống như tận thế đó, hoàn toàn không còn chút khí tức sinh mệnh nào, toàn bộ Thiên Nguyên Cổ Giáo mấy vạn người từ trên xuống dưới đều toàn diệt, đến cả cọng lông cũng không còn.
Thanh kiếm của Trần Duệ trong tay Tử Phong vỡ vụn sau đó hoá thành tro bụi, hắn cũng không có để ý, chỉ đưa mắt nhìn về phía một thân ảnh bạch y đang phi hành đi xa, không rõ trong đầu hắn đang nghĩ gì.
“Đi thôi, chúng ta trở về!!” Tử Phong quay sang nhìn hai đồ đệ đã chết lặng của mình, cười nói.