Sáng hôm sau.
“Ầm!!!”
Một tiếng nổ lớn vang lên giữa Mạnh phủ khiến cả kinh thành rung rinh một trận như có động đất, dân chúng khắp nơi hoảng sợ đưa mắt nhìn về phía Mạnh phủ, ở nơi đó lúc này đang có một đám khói bụi bốc lên cao, động tĩnh lớn và bất ngờ tới mức khiến các đại thế gia đều không khỏi thắc mắc là Mạnh gia xảy ra chuyện gì.
Mạnh Thiên Quân đứng giữa một đống gạch vụn đổ nát vốn chỉ mấy giây trước chính là thư phòng của mình, chỉ là hiện tại đừng nói là thư phòng của hắn, đến cả các kiến trúc xung quanh trong bán kình 50 mét đều bị phá huỷ hoàn toàn, đến cả nửa viên gạch nguyên vẹn cũng không còn.
Sắc mặt của Mạnh Thiên Quân cực kỳ khó coi giống như ăn phải một con ruồi, không, nếu hắn thực sự nuốt phải một con ruồi thì cùng lắm là tự trách vận khí đen đủi rồi nhỏ mấy bãi nước miếng mà thôi, tuyệt đối không thất thố như thế này.
Mạnh Thiên Quân lúc này cực kỳ tức giận, toàn thân linh lực mất kiểm soát hết dâng lên cao rồi lại hạ xuống, sát khí không kiềm chế lại mà giải phóng hết ra ngoài.
Hắn sao có thể không tức giận cơ chứ, không tiếc để lộ thực lực ẩn giấu của gia tộc nhưng hoàn toàn không thu về được tin tức hữu dụng gì, đã vậy còn trong một đêm tổn thất mất bốn Thánh Tôn, một Thánh Quân cường giả.
Thánh Tôn hay Thánh Quân cường giả chứ không phải con chó con mèo, dù không phải là chiến lực tầng thứ cao nhất của một đại thế gia như Mạnh gia nhưng bọn họ dù sao vẫn là chiến lực không thể coi thường a.
Trong lòng Mạnh Thiên Quân đau như muốn nhỏ máu, đó là bốn vị Thánh Tôn cùng một vị Thánh Quân a, dù mất đi bọn họ không khiến Mạnh gia diệt vong nhưng đủ để khiến gia tộc mình thương gân động cốt, phải biết rằng để bồi dưỡng ra một Thánh cấp cường giả thông thường đã tốn không biết bao nhiêu là tài nguyên tu luyện, không chỉ như vậy mà dạng thiên tài có thể tiến giai Thánh cảnh trong trăm năm đâu có nhiều, hiếm như lông phượng sừng lân là đằng khác, đây lại còn chẳng phải là Thánh giai thông thường, là đẳng cấp Thánh Tôn, Thánh Quân đấy, có trời mới biết được Mạnh gia đã trả giá bao nhiêu để có thể bồi dưỡng ra được một Thánh Tôn cường giả.
Lấy thực lực cùng căn cơ hùng hậu của Mạnh gia suốt trăm năm nay cũng chỉ có thể bồi dưỡng ra chưa đến năm mươi bị Thánh Tôn, Thánh Quân cường giả thì lại càng ít, hơn nữa phàm là người đã đạt đến cấp bậc Thánh Quân đều có cơ hội rất lớn đột phá trở thành Thiên Tôn siêu cấp cường giả, dù chỉ mất đi một người cũng có thể khiến thực lực của Mạnh gia tổn hại trầm trọng.
Mạnh gia là siêu cấp thế gia, chắc chắn sở hữu cường giả cấp bập Thiên Tôn toạ trấn, nhưng cường giả ở tầng thứ đỉnh cao như vậy dù muốn ra tay cũng bị chịu nhiều hạn chế, luôn phải nhìn trước ngó sau mỗi khi hành động, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị các thế gia khác bắt được điểm yếu, chỉ có thể tồn tại như một chiêu bài đảm bảo an nguy cho gia tộc của mình, khó có thể tự thân xuất mã.
Chính vì như vậy nên Thánh Quân cường giả còn có tác dụng thực tế lớn hơn nhiều so với Thiên Tôn cường giả, không có Thiên Tôn xuất hiện, Thánh Quân chính là vua.
Chỉ trong một đêm mất đi nhiều cường giả như vậy, dù Mạnh Thiên Quân có là dạng người sắt đá thái sơn sụp đổ cũng không chùn bước thì cũng không chịu được mà cảm thấy tức giận, đồng thời trong lòng cũng trở nên lo lắng.
Rốt cuộc kẻ thù của Mạnh gia là ai mà có thực lực thông thiên đến như vậy, Thánh Quân cường giả nói giết là giết, hơn nữa đến cả nửa phần động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ đối phương là Thiên Tôn cường giả.
Nhưng mà điều này lại càng phi lý, đúng là hai cấp bậc Thánh Quân và Thiên Tôn cách biệt như trời với đất, nhưng một Thiên Tôn cường giả muốn vô thanh vô tức làm thịt một Thánh Quân ở một nơi tràn ngập cao thủ ẩn giấu như kinh thành mà không gây ra chút động tĩnh nào là một điều không thể, tốt xấu gì thì cũng phải có chút ba động không gian chứ.
Hơn nữa Thiên Tôn cường giả không động thì thôi, một khi đã động thì thanh thế cực kỳ to lớn, thiên địa biến chuyển, bất kể có khống chế lực đạo đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi, đó là đặc điểm của cấp bậc Thiên Tôn, động một chút là thiên địa đại đạo hỗn loạn, nếu có một cường giả cấp bậc như thế ra tay thì chắc chắn đã phải kinh động đến lão tổ tông nhà mình rồi.
“Các ngươi nói rằng bọn hắn sau khi tách ra liền bị giết đúng không??” Mạnh Thiên Quân âm trầm nói.
Ở cách hắn không xa là toàn bộ những Thánh Giai cường giả đã được phái ra ngoài đêm qua, một người có tu vi Thánh Quân trong số đó bước lên, nghiêm giọng nói
“Đúng thế gia chủ đại nhân, bọn ta sau khi tự phân công với nhau liền chia thành từng nhóm nhỏ toả ra khắp kinh thành để điều tra, nếu tính toán thời gian Sinh Mệnh Ngọc Bài của bọn hắn vỡ nát thì có thể khẳng định bọn họ bị giết không lâu sau khi bọn ta tách ra mỗi người một ngả.”
Mạnh Thiên Quân nghe vậy không khỏi trầm ngâm, mỗi người đều có thực lực cao cường, hành tung cũng bí ẩn nhưng khó tránh khỏi tai mắt khắp nơi của các thế lực khác, vừa mới tách ra đã bị hạ sát thì chỉ có thể kết luận là bọn họ đã bị giám thị nghiêm ngặt, bản lĩnh như vậy thì không có mấy nhà làm được, chỉ có năm đại thế gia đứng đầu còn lại là đủ năng lực theo dõi bọn hắn.
“Các ngươi nói rằng sau khi rời khỏi phủ liền tách ra thành từng nhóm nhỏ theo phân công để điều tra đúng không, vậy nhóm của bọn hắn đảm nhiệm điều tra nơi nào?” Mạnh Thiên Quân quắc mắt nhìn đám cường giả trước mặt.
“Bọn hắn phụ trách điều gia khu vực xung quanh phủ đệ của Lý gia.” Có người nhanh chóng trả lời.
Mạnh Thiên Quân cau mày trầm ngâm một lúc, hồi lâu sau mới phất tay ra hiệu cho đám cường giả Mạnh gia lui đi, bản thân mình trực tiếp ngồi thẳng xuống nền đất bụi bặm, tay chống cằm suy nghĩ.
“Là Lý gia làm ư? Chuyện này không thể nào, hai nhà chúng ta là đồng minh với nhau, cùng phò tá Nhị Thân Vương trên con đường tranh đoạt vương vị, mấy ngày nay ta gióng trống khua chiêng như vậy, hơn nữa cũng không tận lực che giấu việc Kinh Hà bị bắt cóc, hẳn là ai cũng biết những người đó là do ta phái ra ngoài điều tra.
Nhưng mà nếu không phải là Lý gia làm thì là ai làm, ai có được bản lĩnh động thủ ở ngay trong khu vực của Lý gia mà không bị phát hiện ra, phải biết rằng người chân chính nắm quyền của Lý gia là lão tổ tông Lý Khinh Vân có tu vi Tam Bộ Thiên Tôn, với cảnh giới như vậy muốn giám thị nhất cử nhất động của khu vực xung quanh Lý gia nào có khó khăn gì.....Hừ, Lý gia à....” Mạnh Thiên Quân lẩm bẩm, ánh mắt của hắn chợt trở nên lăng lệ, ẩn ẩn bên trong còn có sát khí.
----------------------------
“Nguyệt tiền bối!!” Triệu Thanh Thanh hối hả xông vào trong phòng của Tử Phong, miệng gọi lớn.
“Bình tĩnh nào bệ hạ, có chuyện gì vậy?” Tử Phong đang ngồi kế bên cửa sổ, trông thấy bộ dạng vội vã của Triệu Thanh Thanh mà không khỏi nhíu mày.
“Ngài còn hỏi ta có chuyện gì ư? Có phải đêm qua ngài lại tiếp tục giết người của Mạnh gia đúng không?” Triệu Thanh Thanh nói.
“Đúng thế, một Thánh Quân và bốn Thánh Tôn, nhưng mà chuyện đó thì có vấn đề gì?” Tử Phong thẳng thắn thừa nhận.
“Ài, ngài làm thế là hại ta rồi, nếu ngài muốn xử lí người của Mạnh gia thì ta không muốn ngăn cản, cũng không thể ngăn cản, nhưng tại sao ngài lại giết người ở gần Lý gia chứ, như vậy có khác gì gián tiếp hại phe ta đâu.” Triệu Thanh Thanh thở dài.
“Ồ, bệ hạ nói thử xem, là ta hại bệ hạ như thế nào?” Tử Phong có chút hứng thú nói.
Triệu Thanh Thanh thả người ngồi phịch xuống ghế, trên mặt lộ rõ thần sắc mệt mỏi, có phần uể oải nói
“Những cường giả của Mạnh gia được phái ra ngoài ngay sau đó liền tách ra thành các nhóm nhỏ, điều này nói lên rằng bọn chúng đều đã tự phân công phương hướng điều tra với nhau, ai đi đâu đều được người khác biết rõ.
Nhóm người mà ngài giết trên đường đi một mạch lao thẳng đến Lý gia, hiển nhiên là bọn chúng đã thống nhất với nhau sẽ điều tra khu vực xung quanh Lý phủ.
Nhưng mà ngài lại giết bọn hắn, như vậy thì Mạnh Thiên Quân sẽ ngay lập tức biết được đám người đó chết ở gần Lý gia.
Lý gia đúng là có đủ thực lực để diệt gọn đám người Mạnh gia đó, nhưng Lý gia chung quy cũng là đồng minh của Nhị Thân Vương, cùng với Mạnh gia chính là một phe cánh, theo lẽ thường mà nói thì sao có thể làm ra chuyện đó được, điều này ai cũng biết.
Có thể vô thanh vô tức làm thịt năm vị Thánh Giai cường giả, ngoại trừ Mạnh – Lý hai nhà ra thì chỉ còn lại Đông Phương thế gia, Quân gia, Đường gia và hoàng thất bọn ta.
Đông Phương thế gia từ đầu đến giờ đều giữ vững thế trung lập, hoàn toàn không quan tâm đến tranh đấu giữa các gia tộc, hai nhà Quân – Đường mang tiếng là theo phe cánh của ta nhưng người trong cuộc đều biết bọn họ không hề có ý định giúp đỡ ta một cách đàng hoàng, quay đi quay lại chỉ có ta là người đáng nghi nhất, nếu Mạnh Thiên Quân không nghi ngờ ta mới là lạ đó.”
Tử Phong ngồi yên nghe Triệu Thanh Thanh phân tích mà không khỏi gật gù, trình tự có trước có sau, nắm rõ tình thế hiện tại của bản thân và những phe phái xung quanh, lí lẽ đầy đủ rất có sức thuyết phục, duy chỉ có một điều….
“Những điều bệ hạ nói chẳng lẽ ta lại không nhận ra, ngài còn nhớ câu hỏi hôm trước của ta không?” Tử Phong thần bí nói.
“Câu hỏi nào?” Triệu Thanh Thanh nhăn mặt.
“Theo như lời ngài nói, Mạnh Thiên Quân là một người túc trí đa mưu, gần như nắm trọn Mạnh gia trong lòng bàn tay mình, dạng người kinh tài tuyệt diễm như vậy sao có thể là kẻ ngu ngốc được, đúng chứ? Nhưng mà bệ hạ sao không thử nghĩ theo một chiều hướng khác, nếu ngài có thể phân tích như vậy thì Mạnh Thiên Quân cũng có thể, thậm chí có khi còn nghĩ xa hơn ngài.
Nhưng mà ngài không thấy trong phân tích của mình có một chút mâu thuẫn à?”
“Xin tiền bối chỉ giáo.” Triệu Thanh Thanh nghe vậy liền ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói.
“Lý gia vẫn án binh bất động đúng chứ?” Tử Phong không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, Lý gia không làm ra bất kỳ phản ứng gì, giống như là không hề hay biết chuyện xảy ra đêm qua.” Triệu Thanh Thanh gật đầu khẳng định, hệ thống tình báo nàng nắm trong tay cũng không phải dạng vừa.
“Nếu nghĩ như ngài thì hiển nhiên chúng ta là kẻ đáng bị nghi ngờ nhất, nhưng mà ngài bỏ qua một chuyện quan trọng, đó là tại sao có cường giả cấp Thánh Quân chết ở ngay trong khu vực của Lý gia mà Lý gia lại không có chút động tĩnh gì.
Tin rằng ngài cũng biết Lý gia có cao thủ siêu việt Thánh Giai toạ trấn, một Thánh Quân bị giết sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, bọn hắn không thể không biết được.
Nhưng mà sự thật đó là cường giả của Mạnh gia bỏ mạng, Lý gia thì ngồi im không có động tĩnh gì, nếu bệ hạ là Mạnh Thiên Quân thì bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?” Tử Phong mỉm cười nói.
Triệu Thanh Thanh ngẩn ra một lúc sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ mà thốt lên
“Diệu kế!!”
“Xem ra ngài đã hiểu dụng ý của ta rồi.
Nói thẳng ra là trừ ta ra thì khó ai có thể không gây ra chút động tĩnh nào bóp chết mấy vị Thánh Tôn và Thánh Quân cường giả, nhưng đó lại là vấn đề mấu chốt trong chuyện này.
Lý gia khẳng định biết được việc Mạnh gia phái người đến điều tra, nhưng hoàn toàn không biết việc bọn chúng bị ta làm thịt vậy nên bọn họ có ngồi yên một chỗ là chuyện đương nhiên.
Nhưng Mạnh Thiên Quân thì không biết được huyền cơ ẩn giấu trong đó, hắn sẽ cho rằng Lý gia biết chuyện mà nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn có thể nghi ngờ chuyện này chính là do Lý gia trực tiếp ra tay, từ đó quan hệ giữa hai bên dù có không trở mặt ngay lập tức thì cũng sẽ xuất hiện rạn nứt, ta chỉ cần bí mật làm thêm vài chuyện nữa là có thể khiến hai nhà quay lưng thành kẻ thù.
Đến lúc đó Nhị Thân Vương sẽ phải lo lắng đến sứt đầu mẻ trán chỉ để ổn định nội bộ phe mình, làm gì còn thời gian để ý đến chúng ta nữa, tranh thủ được một quãng thời gian để chúng ta âm thầm phát triển.”
Đó chính là lí do mà Tử Phong phải đặc biệt hỏi Triệu Thanh Thanh về việc Mạnh Thiên Quân có phải là dạng người túc trí đa mưu hay không, điểm chung của những người có tài trí như vậy đó là luôn suy nghĩ mọi chuyện theo nhiều chiều hướng, đôi khi nghi thần nghi quỷ mà bỏ qua sự thật ở ngay trước mắt mà suy tính đi tận đẩu tận đâu, Tử Phong chính là lợi dụng điểm này.
Hắn chỉ cần dựa vào đặc điểm đó, ẩn mình ở trong bóng tối làm ra chút chuyện bí mật không ai biết là có thể dễ dàng khiến Mạnh Thiên Quân rối loạn trận cước, đem Lý gia ra làm bức bình phong cho bản thân.
Không thể không thừa nhận một chuyện đó là Tử Phong thiếu đi cái nhìn toàn cục nên không thể so sánh được với những bậc trí giả nắm cả bàn cờ trong tay, nhưng hắn lại thừa đủ năng lực để tính kế và thao túng suy nghĩ của một vài cá nhân nhất định theo ý của mình.
Mạnh Thiên Quân là một người thông minh, nhưng chính người thông minh lại bị thông minh hại, hắn ta cứ như vậy tự mình lao thẳng xuống cái hố sâu mà Tử Phong đã đào sẵn, để suy nghĩ của mình đánh bại chính mình, lúc này chính hắn cũng đang có ý nghi ngờ Lý gia mà chẳng hề nghĩ đến trường hợp có người muốn giá hoạ cho Lý gia, nếu đổi lại là một tên mãng phu đầu óc đơn giản thì mưu kế của Tử Phong đã trôi thẳng ra sông, hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Triệu Thanh Thanh vốn cực kỳ kính phục Nguyệt tiền bối nay lại càng trở nên bội phục sát đất, nàng thực sự khó có thể hiểu được làm thế nào mà một người lại có thể toàn năng đến mức này, không chỉ tu vi thực lực mạnh đến mức khủng bố mà đầu óc cũng thuộc dạng thiên tài nhất lưu, lấy trạng thái không hề quen thuộc với tình hình của đế đô mà trong nháy mắt có thể tính toán chi li đến mức này, nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì có được sự trợ giúp của Nguyệt tiền bối.
“Vậy theo ngài chúng ta hiện tại phải làm gì tiếp theo” Triệu Thanh Thanh lúc này không còn chút gì nghi ngờ đối với tài trí của Tử Phong, nàng bất tri bất giác đã đưa địa vị của hắn từ một cường giả đơn thuần trở thành một vị quân sư tài ba không gì không làm được.
“Một chữ thôi, đó là chờ đợi, tình thế của chúng ta đúng thật là rất tệ hại, nhưng trong thời gian ngắn nó cũng chẳng thể xấu hơn được nữa, chúng ta không cần phải làm gì hết, nếu lúc này chúng ta cố gắng gây thêm mâu thuẫn thì chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân, có khi lại gây ra tác dụng ngược.
Hơn nữa Mạnh Kinh Hà vẫn đang ở trong tay chúng ta cơ mà, chờ đi, chờ đến khi Mạnh Thiên Quân không thể chịu đựng được nữa rồi mới tính.
Dù hắn có lên cơn điên tung hết toàn bộ nội tình của Mạnh gia ra ngoài hay là lo lắng mà suy sụp tinh thần thì đều có lợi cho chúng ta cả, việc gì phải vội.” Tử Phong nhàn hạ nói.
Triệu Thanh Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý, nàng hiểu ý tứ của Tử Phong, địch ngoài sáng ta lại ở trong tối, quyền chủ động nắm ở trong tay mình, không có chuyện vì mà phải vội vàng cả.
“À mà có chuyện này thưa Nguyệt tiền bối, ngài có thể đi cùng ta một chuyến được không??” Triệu Thanh Thanh a lên một tiếng, miệng nói.
“Đi đâu?”
“Có một người cực kỳ quan trọng muốn gặp mặt ngài!” Triệu Thanh Thanh hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.