Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 542



Nhiếp Tiểu Thiến chỉ đơn thuần là ngây thơ không hiểu chuyện, cũng không có nghĩa nàng là người ngu ngốc, nhận thấy Tử Phong không có ý định kể ra, nàng liền lặng yên chấp nhận mà không nói thêm lời nào cả, chỉ là bất tri bất giác người nàng ngả ra sau, rõ ràng trên lưng truyền đến cảm giác ấm áp nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn có cảm giác giống như sự ấm áp này mang theo một tia rét lạnh ở trong đó, sự lạnh lẽo này dường như không hướng tới nàng, mà hướng tới chính vị ca ca tiện nghi ở đằng sau nàng.
Tâm tư nữ nhân thật khó hiểu, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng nữ nhân thường rất là nhạy cảm tinh ý, Nhiếp Tiểu Thiến chỉ dùng trực giác cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ẩn chứa sâu bên trong lòng Tử Phong, và trực giác của nàng hoàn toàn không sai.

Tử Phong vuốt ve mái tóc của Nhiếp Tiểu Thiến, cảm nhận những sợi tóc mềm mại quấn vào ngón tay của mình mà không khỏi ngẩn ra, thứ cảm giác quen thuộc này khiến hắn nhớ lại những ký ức năm xưa.
Cảm thụ của hắn lúc này thực sự vô cùng khó tả, cơ thể của hắn vẫn nhớ như in những xúc cảm này giống như mọi chuyện vừa mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, bảy năm đối với cơ thể của một võ giả cao giai như hắn không đủ để quên đi cái được gọi là trí nhớ vật lý.

Nhưng tâm trí của hắn thì đã trải qua hàng vạn năm ở trong Vạn Quỷ Quật, bảy năm của cơ thể hắn nó tương đương với bảy vạn năm của tâm trí.

Cảm giác trước mắt vô cùng quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ, vừa mang theo cảm xúc mà lại vừa chỉ là những hình ảnh ký ức đơn thuần, hai thái cực đối nghịch khiến chính Tử Phong cũng không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của mình.

Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên thấy một đôi tay rắn chắc vòng qua eo ôm chặt lấy mình, gương mặt của nam nhân phía sau dí sát vào mái tóc của nàng, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào gáy khiến nàng rùng mình, cơ thể đột nhiên nóng lên như phát sốt.

Cử động đột ngột của Tử Phong khiến Nhiếp Tiểu Thiến giật mình muốn giãy dụa, chỉ là ý niệm này vừa dâng lên thì người nàng đã cứng đờ, hai cánh tay của hắn đang vòng qua ôm lấy nàng chợt run rẩy nhè nhẹ, không chỉ vậy mà cả cơ thể đồ sộ ở sau nàng cũng đang run rẩy.
Nàng có thể tinh tường cảm nhận sự rung động này cực kỳ bất thường, giống như là Tử Phong đang trải qua một thứ gì đó nhưng cố gắng cật lực để đè nén nó xuống, cơ thể đang run rẩy kìm nén này là một bằng chứng.

Nhiếp Tiểu Thiến đang muốn mở miệng ra nói gì đó thì chợt cảm nhận thấy da thịt sau gáy của mình hơi ươn ướt, bên tai nghe thấy tiếng nghiến răng kẽo kẹt, cơ thể của nam nhân phía sau nàng càng run rẩy dữ dội hơn nữa.
“Làm ơn…..đừng bao giờ…..rời xa ta, ta không thể chịu nổi……cảnh mất đi một người nào nữa……..”
Giọng nói thì thào ngắt quãng vang lên khiến Nhiếp Tiểu Thiến không khỏi chấn động, ở trong những lời nói đó, nàng dường như cảm nhận được một sự bất lực tuyệt vọng đến mức cùng cực mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được hết, chỉ dựa vào những chữ ngắt quãng ấy nàng cũng có thể biết được thứ chất lỏng nóng bỏng vừa rơi xuống gáy mình là gì.
Vị tiền bối vô địch thường ngày vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh mà mình gọi là ca ca này, không ngờ lại đang khóc, những giọt nước mắt kìm nén mang theo đủ vị chua cay rơi xuống khiến nàng không khỏi đồng cảm, trong lòng cũng cảm thấy đau xót thay cho hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa phải rơi lệ như thế này.

Trên người Tử Phong tỏa ra khí tức đau đớn tuyệt vọng khiến Nhiếp Tiểu Thiến cũng bị lây nhiễm, nàng không nói gì mà chỉ lẳng lặng dựa sát vào người hắn, tận lực dùng cơ thể ấm áp của mình để sưởi ấm cõi lòng lạnh giá của nam nhân kia.
Cũng chỉ có những lúc khi hắn nghĩ đến Hồ Phi Nguyệt thì hắn mới trở nên mất kiểm soát như thế này, đau đớn, tuyệt vọng, tự trách, trăm mối cảm xúc hòa lẫn vào với nhau khiến hắn sống không bằng chết, sự thống khổ dày vò này dù có trải qua hàng vạn năm vẫn không thể khiến hắn nguôi ngoai.

Có lẽ với người bình thường thì dù đau khổ đến mấy cũng sẽ tìm cách để vượt qua mà sống tiếp, nhưng mà Tử Phong hắn đâu có bình thường, người thường sẽ không thể hiểu nổi cảm xúc của hắn.
Bản thân Tử Phong lúc trước độc lai độc vãng, không phải là hắn không muốn có cho mình một cuộc sống bình thường như bao người khác, có người thân, có bạn bè, có nữ nhân mà mình yêu thương, nhưng hoàn cảnh không cho phép hắn có được những thứ đó.

Bề ngoài hắn luôn tỏ ra mọi chuyện đều ổn, không có gì phải lo lắng, nhưng trong lòng hắn cảm thấy gì thì chỉ mình hắn biết rõ.
Kiếp trước hắn phong quang vô hạn, đệ nhất sát thủ của thế giới ngầm, một ông vua không ngai khiến nhiều thế lực nghe thấy tên đã sợ hãi mất mật, nhưng mà đâu có ai biết được hắn đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ cả về thể xác và tinh thần để có được địa vị như vậy, mà cuối cùng thì hắn còn chẳng có cơ hội để sống hạnh phúc.


Tưởng rằng sau khi xuyên việt thì hắn sẽ có cơ hội làm lại cuộc đời của mình, có một cuộc sống trọn vẹn đúng nghĩa, nhưng ông trời dường như trêu ngươi hắn, hoàn cảnh ở thế giới này còn tệ hại hơn trăm ngàn lần so với kiếp trước.
Mộng ước của Tử Phong nào có gì phức tạp đâu, hắn chỉ muốn một cuộc sống an ổn vô âu vô lo, hắn chỉ muốn làm một người bình thường, trải qua một cuộc đời bình thường, sống như một phàm nhân vài chục năm rồi chết.

Hắn không muốn sở hữu thứ quyền lực như kiểu tỉnh chưởng khống thiên hạ, say gối đầu mỹ nhân, hắn cũng không cần bản thân phải vô địch thiên hạ, hắn chẳng muốn theo đuổi mộng trường sinh, dù chỉ là một phàm nhân sống cuộc đời ngắn ngủi rồi chết cũng đã đủ rồi.
Cơ mà đến cả điều ước nhỏ nhoi đấy hắn cũng không thể làm được, thế giới này thật sự quá tàn khốc, không có thực lực thì đừng nói là sống như là một phàm nhân, có chết oan uổng lúc nào cũng không hay, mà không có thực lực thì cũng chẳng thể nào bảo vệ được cho người thân của mình một cách chu toàn, mạng sống của phàm nhân trong mắt cường giả không đáng giá lấy một xu, hắn căn bản không bao giờ cho rằng cường giả đều là những người lương thiện không phương hại đến bình dân bá tánh.
Hoàn cảnh ép buộc không cho phép Tử Phong được sống yên ổn, muốn có tự do thì phải có thực lực, mà muốn có thực lực thì phải cố gắng không ngừng.

Tử Phong tự nhận là bản thân sở hữu một cái hệ thống, so với những người bình thường khác thì con đường tiến tới tự do của hắn đã rút ngắn đi không biết bao nhiêu lần.

Nhưng để có được thực lực như ngày hôm nay thì hắn đã phải trải qua biết bao đau đớn cơ chứ, chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu, liều mạng, liều mạng và lại liều mạng, những đau đớn về thể xác có lẽ hắn chịu đựng được, nhưng còn những vết sẹo tinh thần để lại thì sao, đừng nghĩ rằng Tử Phong là một người có thần kinh thép không bao giờ bị ảnh hưởng bởi những thứ như vậy, trên thực tế hắn chỉ có sức chịu đựng tốt mà thôi, nhưng những sang chấn tinh thần để lại nào có dễ dàng xóa nhòa như vậy.
Cái chết của Hồ Phi Nguyệt giống như một viên đạn pháo nghiền nát tâm trí của hắn thành từng mảnh vụn, Tử Phong không lúc nào không cảm thấy đau khổ và hối hận, hắn tự trách bản thân đã quá ngây thơ, hắn tự trách bản thân tại sao có trong tay một cái hệ thống nghịch thiên nhưng lại lười biếng rong chơi không chịu tăng thực lực của mình lên, hắn nguyền rủa bản thân tại sao lại luôn lo sợ dẫm vào vết xe đổ của những tên nhân vật chính này nọ trong tiểu thuyết mà không dám mạo hiểm để thu được hồi báo, phải chi năm xưa hắn quyết đoán hơn, liều mạng hơn, mang theo tâm tính được ăn cả ngã về không, có khi mọi thứ lại diễn ra thuận lợi, hắn đã có được thực lực để có thể bảo vệ thân nhân của mình.
Hiện tại Tử Phong đã có thực lực, nhưng cũng để làm gì đâu, Hồ Phi Nguyệt đã chết, hắn dù có hối hận, có nguyền rủa, chửi mắng, dày vò bản thân hàng ngàn hàng vạn lần cũng đã muộn rồi, tất cả đã kết thúc.

Tường đồng vách sắt cũng có ngày sụp đổ, tâm trí của hắn đã vô phương hồi phục như trước kia nữa, ý niệm duy nhất giữ cho hắn vẫn còn tỉnh táo lúc này đó là trả thù, ngày trước hắn đã từng nói rằng nếu Hồ Phi Nguyệt chết thì hắn sẽ chôn nửa thiên hạ này bồi táng theo nàng, hắn đã nói được thì sẽ làm được, thù này không trả, tuyệt không dừng lại, không chết không thôi, một là cả thiên hạ này chìm trong biển máu, hai là hắn sẽ thất bại mà vong mạng, không có con đường nào khác cả!!
Có lẽ thứ duy nhất mà Tử Phong nghĩ đến lúc này ngoài mong muốn trả thù sôi sục thì đó là sự quan tâm đến những người thân còn lại của mình, hắn có thể không yêu thương tất cả mọi người một cách đồng đều, nhưng hắn cũng không đốn mạt đến mức chỉ vì một người mà bỏ qua toàn bộ những người đã vào sinh ra tử, có tình cảm sâu đậm với mình, dù hắn có tận diệt cả thế giới một cách máu lạnh thì cũng không thể nào không quan tâm tới bọn họ được, đó là phần nhân tính ít ỏi duy nhất còn sót lại của hắn.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, Tử Phong cuối cùng mới lấy lại được sự bình tĩnh, mặc dù hơi thở của hắn vẫn có chút hỗn loạn nhưng đại khái tâm tình cũng đã bình ổn lại, hắn nới lỏng cánh tay đang ôm chặt lấy Nhiếp Tiểu Thiến, giọng nói có chút áy náy
“Xin lỗi, ta vừa rồi đã thất thố mất rồi, muội có bị đau hay không?”

Xác thực Tử Phong hỏi câu này không phải là không có lí do, với sức lực của hắn thì dù có ôm một cái cột đá cũng có thể ép nó gãy đoạn, vừa rồi mặc dù trong lúc vô thức vẫn có kiềm chế đa phần sức mạnh của bản thân, nhưng thân thể nhỏ bé của Nhiếp Tiểu Thiến hiển nhiên không thể so sánh với cái cột nhà được, nàng có bị bóp chết cũng không phải là không thể.
Nhiếp Tiểu Thiến khẽ cựa quậy một chút, cơ thể có hơi đau nhức nhưng không có gì đáng ngại, cũng may là nàng đã trải qua quá trình trọng tổ gân cốt bởi Cốt Linh Huyền Đan, cốt cách của nàng cứng rắn một cách khác thường, bằng không thì vừa rồi không đến mức gãy xương thì cũng phải lệch khớp, nào có nhẹ nhàng như thế này.
“Muội không sao, ca ca đừng lo lắng….Chỉ là muội không biết có nên nói điều này hay không, nhưng nếu ca có chuyện gì phiền muộn, có thể kể cho Tiểu Thiến nghe được không? Mẫu thân muội nói rằng đôi khi trong lòng có áp lực, chỉ cần kể ra được cũng sẽ nguôi ngoai phần nào đó.” Nhiếp Tiểu Thiến ngẩng đầu lên nhìn Tử Phong, có chút rụt rè nói.
Tử Phong có phần ngạc nhiên trước câu nói này của nàng, từ trước tới nay bởi vì sự khả ái đáng yêu và tính cách có chút nhút nhát của nàng khiến hắn cứ bị nhầm lẫn rằng nàng rất nhỏ, nhưng lúc này hắn mới chợt nhớ ra là Nhiếp Tiểu Thiến năm nay cũng đã 15 tuổi rồi, đại khái có thể được coi là một nữ nhân hiểu chuyện.

Vả lại hắn lúc này đang diễn vai “thần bí cao nhân” quá nhập tâm tới mức coi tất cả chỉ là tiểu bối, thành ra bất tri bất giác hắn mới nghĩ nàng chỉ là một tiểu muội muội dễ thương, hồn nhiên quên mất nàng thực sự là một thiếu nữ.
Nghĩ lại thì cũng đúng, trừ khi là tiểu công chúa ở trong đại gia tộc được nuông chiều từ bé trở thành cái bình hoa không biết gì, nữ nhân thông thường ở trong gia đình bình dân hiểu chuyện từ rất sớm, tuy Nhiếp Tiểu Thiến sống ở khu vực hẻo lánh, nhưng cuộc sống chỉ gọi là đủ ăn đủ mặc, cũng chả sung sướng gì cho cam, cứ nhìn vào bàn tay có chút thô ráp của nàng là biết, tiểu nha đầu này trưởng thành hơn hắn nghĩ rất nhiều, xem ra hắn cần phải thay đổi thái độ của mình với nàng thôi.
“Chuyện kể ra thì rất dài, ta không ngại nói ra, chỉ sợ muội cảm thấy nhàm chán mà thôi.” Tử Phong xoa xoa đầu nàng, miệng nói.
“Không đâu, muội cũng rảnh mà, làm gì có chuyện gì để mà làm đâu, với cả muội nói cái này ca đừng giận, mấy hôm nay muội tu luyện nhiều đã chán ngấy rồi, chuyện của ca ca có dài thì cũng không nhàm chán như là tu luyện chứ.” Nhiếp Tiểu Thiến nháy mắt tinh nghịch nói.
Tử Phong giống như tìm được người tâm sự, hắn đem câu chuyện của mình đơn giản kể ra, đương nhiễn những bí mật về xuyên việt, về thân phận thực sự của mình hắn đều giấu nhẹm, chỉ kể lại quá trình mình gặp Hồ Phi Nguyệt, rồi gia nhập Lăng Hư Cung các thứ, có thể nói hiện tại mà một trong những khoảnh khắc hiếm thấy khi mà Tử Phong để lộ ra sự yếu đuối của mình.
Nhiếp Tiểu Thiến nghe chất giọng trầm thấp mà ấm áp kia kể truyện, nàng dường như có thể cảm nhận thấy sự vui vẻ của hắn khi ở cùng với Hồ Phi Nguyệt, những trận chiến kinh tâm động phách, những phút giây nhẹ nhàng hạnh phúc, rồi cả sự thống khổ vô cùng vô tận của hắn, mặc dù chỉ là lời nói miệng nhưng trong đầu nàng đã tưởng tượng ra một câu chuyện cực kỳ sống động có thăng có trầm.
Lúc này nàng mới hiểu được nam nhân này đã trải qua những gì, vẻ phong quang vô hạn mà nàng vẫn thấy trên người hắn chỉ là vỏ bọc bên ngoài, để có được ngày hôm nay hắn đã phải trải qua không biết bao nhiêu là đau khổ.

Nếu trước kia Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng không sợ hãi đối với Tử Phong, nhưng trong lòng vẫn bất tri bất giác cảm thấy đối phương như là một vì sao trên trời không thể với tới, vậy thì hiện tại nàng mới chân chính cảm nhận được sự gần gũi thân cận, hắn cũng có thất tình lục dục, hắn cũng có lúc vui vẻ, cũng có lúc đau khổ, không phải là một tồn tại siêu nhiên vượt quá hiểu biết của con người.


Bình Luận (0)
Comment