Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 10

Băng Thất Hàn đáp taxi trở lại quán bar, dùng xe thể thao của mình phóng nhanh trên đường lớn, trước mười hai giờ trưa cô phải về tới tòa nhà của Nặc Á Phương Châu, bởi vậy triển khai kỹ thuật đua xe, xuyên qua xa trận tiến lên.

Đang lúc cô chuyên tâm lái xe, một chiếc xe lửa đỏ từ phía sau nhanh chóng đuổi theo, từ gương chiếu hậu cô nhìn thấy chiếc xe đỏ quen thuộc, trong lòng chấn động mạnh.

Là Đoàn Duẫn Phi!

Sao hắn lại đuổi theo? Chẳng lẽ hắn đã biết?

Lo sẽ liên lụy hắn, cô vội vàng đạp chân ga, chạy xe vào đường khác, muốn cắt đuôi hắn.

Nhưng kĩ thuật của Đoàn Duẫn Phi cao siêu, đua xe là sở trường của hắn, hơn nữa tình hình ùn tắc quá mức nghiêm trọng, cô muốn cắt đuôi hắn căn bản là không thể.

Quả nhiên, ngay khi cô lái vào trục đường trung tâm, một dãy xe dài đã sớm ứ lại, cô bắt buộc phải dừng xe, chỉ có thể lo lắng nhấn còi.

Lúc này, Đoàn Duẫn Phi tới cạnh xe cô, liều mình đập cửa kính, muốn cô xuống xe.

“Ra đi! Sắp không kịp rồi!” Hắn chỉ vào đồng hồ gào lớn.

Cô mở cửa xuống xe, vội la lên: “Anh đến làm gì? Mau về đi!”

“Đừng nói nữa, chạy mau.” Hắn kéo tay cô, xoay người bỏ chạy.

“A……” Cô bị hắn lôi chạy về phía trước, chạy được mấy bước đã thở hổn hển như trâu.

“Em chỉ đường đi.” Hắn nói xong một tay ôm ngang cô, bất chấp ánh nhìn khác thường của người khác, dùng tốc độ hơn trăm km một giờ chạy thẳng về phía trước.

Trên đường cảnh vật lùi rất nhanh về phía sau, cô kinh hãi kêu lên, lần đầu tiên biết được thực lực chân chính của gen đột biến trên người Đoàn Duẫn Phi.

Chân hắn thật sự là rất kinh người!

Không đến mười phút, họ đã đến tòa nhà trong trí nhớ Băng Thất Hàn. Đoàn Duẫn Phi tò mò đánh giá tòa nhà có kiến trúc không khác gì những tòa nhà kinh doanh xung quanh, trong lòng âm thầm nghi ngờ dụng ý Nặc Á Phương Châu lợi dụng chỗ này làm căn cứ.

“Anh không cần vào, Duẫn Phi.” Băng Thất Hàn ngăn hắn lại ở cửa chính tòa nhà.

“Đã đến tận đây rồi, sao tôi có thể không vào?” Hắn vuốt ve chỗ sau tai cô, không nhìn kỹ thì không thể thấy dấu vết, lửa giận ngầm cháy. “Chúng làm vậy với em, nên dù thế nào tôi cũng sẽ lấy lại công bằng cho em, được không?”

“Nhưng……”

“Không còn nhiều thời gian, mau vào đi.” Hắn đẩy cô vào cửa xoay tròn.

Khi họ tiến vào, liền thấy Giác Xuyên đứng ngay chính giữa đại sảnh, mỉm cười với họ.

“Hoan nghênh! Hoan nghênh! Tôi nghĩ, hẳn là hai người sẽ đến……” Cô ta nói lưu loát bằng tiếng Anh.

“Hai người?” Băng Thất sợ hãi rùng mình.

“Giết Khai Dương chỉ là một kế sách, tao đã sớm tính chuẩn mày sẽ không thể ra tay, đến cuối cùng tất nhiên hai người sẽ cùng nhau đến……” Giác Xuyên cười đắc ý.

“Mày muốn tao giết Khai Dương chỉ là ngụy trang, mục đích chân chính là muốn dẫn hắn chui đầu vào lưới!” Băng Thất Hàn bây giờ mới hiểu được mình là quân cờ của Giác Xuyên.

“Đương nhiên rồi! Người đột biến rất là đáng giá, sao tao có thể giết? Tuy nhiên, dù gì thì sức quyến rũ của mày cũng khá lắm, xem ra hắn hoàn toàn thích mày, mới có thể theo sát mày mà đến.” Giác Xuyên cười dài nói.

“Khá khen cho một con đàn bà giỏi tâm kế!” Đoàn Duẫn Phi hừ lạnh.

“Hì hì, quá khen.”

“Đủ rồi! Đừng giở trò bịp nữa! Mục tiêu của mày là tao, vậy mau tháo bom sau tai Băng Thất Hàn ra!” Đoàn Duẫn Phi cả giận nói.

“Mời đi theo tôi.” Giác Xuyên sảng khoái nhận lời, dẫn bọn họ đi đến thang máy.

Đoàn Duẫn Phi và Băng Thất Hàn nhìn nhau, đều cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Bọn họ dùng thang máy đi xuống tầng ngầm thứ ba, chỉ cần liếc mắt một cái, Đoàn Duẫn Phi đã biết, tầng ngầm này là một phòng thí nghiệm rộng lớn.

Hắn nhíu mày phản cảm.

Chậc! Hắn ghét nhất cái mùi vị này……

“Cha!” Băng Thất Hàn hô to một tiếng, đập vào mặt kính thủy tinh, trong cái lồng thủy tinh hình kén tằm đó là Băng Thất Long Hình hấp hối đang bị nhốt.

“Thì ra chúng lấy Băng Thất Long Hình ra để uy hiếp em!” Đoàn Duẫn Phi thầm giận.

“Băng Thất Hàn trước nay luôn kính sợ Băng Thất Long Hình, muốn ép cô ta vào khuôn khổ, đương nhiên phải bắt lão làm con tin!” Giác Xuyên giảo hoạt cười. “Hơn nữa, trò chơi ta thiết kế rất thú vị! Bom trên người Băng Thất Long Hình chính là kíp nổ của quả bom sau tai Băng Thất Hàn, mày muốn cứu Băng Thất Hàn, phải cứu lão trước……”

Đoàn Duẫn Phi giận sôi gan, Giác Xuyên hiểu hắn chán ghét Băng Thất Long Hình, lại dùng cách này đối phó hắn, con đàn bà này lòng dạ thật xấu xa đến cùng cực! Hắn chưa đánh phụ nữ bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên kích động muốn đánh(sao anh có thể chửi chị, đánh chị, tương lai chị là nhân vật nữ chính số một trong lòng em đó).

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Băng Thất Hàn đau khổ quát Giác Xuyên: “Mau thả cha tao ra!”

“Đừng nóng vội, còn năm phút nữa, chỉ cần Khai Dương tự nguyện vào trong thay Băng Thất Long Hình, phục vụ việc nghiên cứu của bọn tao, tao lập tức dỡ bom đếm ngược.” Giác Xuyên thảnh thơi chỉ vào lồng thủy tinh.

“Không……” Băng Thất Hàn kêu lên kinh hãi, cô biết chỉ cần Đoàn Duẫn Phi vừa vào, sẽ lại trở thành chuột bạch lần nữa.

Đoàn Duẫn Phi trợn mắt nhìn Giác Xuyên, sớm biết cô ta sẽ ra đề khó, nhưng lần này quả thực có chút khó giải quyết.

“Sao? Khai Dương, mày còn cân nhắc gì nữa? Chỉ còn ba phút nữa, sau đúng ba phút, Băng Thất Long Hình sẽ nổ tung trước, sau đó chính là tình nhân của mày!” Giác Xuyên cầm một cái điều khiển từ xa, cười vô cùng vui vẻ, bởi vì, cô ta chắc chắn mình sẽ thu hồi lại được một “sao” đã mất của Nặc Á Phương Châu.

“Duẫn Phi, đừng nhận lời!” Băng Thất Hàn lo lắng níu tay hắn. “Anh không cần phụ trách, không lý nào lưng anh phải đeo trách nhiệm về sự sống chết của cha con em.”

Đoàn Duẫn Phi nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc.

Băng Thất Long Hình xác thực không phải nghĩa vụ của hắn, nhưng Băng Thất Hàn thì sao?

Không sai, trước kia hắn chỉ coi phụ nữ là đồ giải trí, đôi bên không có tình yêu, đương nhiên không cần phụ trách. Nhưng với Băng Thất Hàn, sự sống chết của cô hắn không thể coi thường .Hắn từng muốn ghép cô vào những loại phụ nữ hắn từng biết, cũng muốn trốn tránh việc có quan hệ ngày càng sâu với cô, nhưng hắn phát hiện mình không làm được!

Vì cô, hắn có thể chịu được việc trở thành vật thí nghiệm một lần nữa.

“Mười, chín, tám……” Giác Xuyên đếm ngược.

“Duẫn Phi, anh mau đi đi! Chuyện nhà Băng Thất em sẽ tự giải quyết!” Băng Thất Hàn gấp gáp.

“Ba, hai……”

“Được, tao đồng ý.” Hắn quyết định ở giây cuối cùng.

“Tình yêu thật vĩ đại a! Công tử phong lưu cũng có thể biến thành thằng khờ……” Giác Xuyên thắng lợi châm chọc, bỏ tay khỏi nút bấm trên điều khiển từ xa, hết thời gian, Băng Thất Long Hình và Băng Thất Hàn vẫn bình an vô sự.

“Không!” Băng Thất Hàn la hoảng, níu tay hắn quát khẽ: “Anh điên à? Anh không phải vật thí nghiệm, anh là một con người, đừng vì em mà làm chuyện điên rồ……”

“Yên tâm, tôi sớm đã quen việc bị chỉnh đi chỉnh lại.” Hắn nhún nhún vai.

“Anh……” Cô không tin hắn có thể chịu loại tra tấn này lần nữa, nếu ở lại đây, khẳng định hắn sẽ điên mất.

“Tao đã hứa sẽ ở lại, lời hứa của mày có nên thực hiện không?” Hắn quay ra hỏi Giác Xuyên.

“Mày vào trước, tao mới yên tâm!” Giác Xuyên sai tay chân mở lồng thủy tinh, dìu Băng Thất Long Hình ra, sau đó tay làm tư thế “Mời vào”.

“Đừng vào!” Băng Thất Hàn muốn giữ hắn lại, nhưng lập tức bị lũ tay chân của Giác Xuyên khống chế.

“Anh nghĩ rằng, anh đã yêu em mất rồi, Băng Thất Hàn.” Đoàn Duẫn Phi bỗng quay đầu nói với cô, sau đó đi vào lồng thủy tinh (cuối cùng bạn editor cũng có cơ hội đổi cách xưng hô thành anh – em rồi, hạnh phúc quá

Băng Thất Hàn ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn, vì sao đến tận lúc này hắn mới nói ra những lời cô mong mỏi đã lâu?

“Tốt lắm, người tình của mày dùng tự do của hắn đổi lấy tính mạng mày, mày và thằng bố này có thể cút được rồi.” Giác Xuyên cười lạnh.

“Đợi chút, không phải mày nói sẽ gỡ bom khỏi người bọn tao sao?” Cô kinh sợ hỏi.

“Chờ tao bắt được sáu sao còn lại sẽ gỡ cho mày! Trong khoảng thời gian này mày vẫn phải mang bom, không sao đâu.” Giác Xuyên ác liệt nói.

“Mày…… Sao mày có thể như vậy?” Cô tức giận muốn lao đến chỗ cô ta, nhưng lại bị lôi về.

“Ha…… Tao muốn gì chẳng được, chẳng ai quản nổi tao……” Giác Xuyên cất tiếng cười to.

“Cũng chưa chắc.” Một giọng nói trầm thấp đanh thép đột ngột vang lên.

Giác Xuyên ngẩn ra, nhìn về phía phát ra tiếng, một người đàn ông nhã nhặn từ thang máy đi ra.

“Anh…… Thiên Quyền?” Giác Xuyên quá sợ hãi, hắn…… Hắn vào bằng cách nào? Bảo vệ tòa nhà sao không báo cho cô?

Băng Thất Hàn cũng ngây ngẩn cả người, người đàn ông âu phục nghiêm chỉnh trước mắt này chính là Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành.

Nhưng Đoàn Duẫn Phi trong lồng thủy tinh lại rất bình tĩnh, dường như sớm biết Gia Cát Tung Hoành sẽ xuất hiện, hoặc hắn đã nắm bắt được hình thức chỉnh người của Thiên Xu.

“Loại phụ nữ điêu ngoa như cô, nên có người đến quản giáo chút.” Gia Cát Tung Hoành cười tao nhã.

“Hừ! Bằng vào mình mày?” Giác Xuyên khinh miệt nhướn mày.

“Không chỉ mình tôi……” Gia Cát Tung Hoành nói xong liền xảy ra một cơn chấn động mãnh liệt, rầm một tiếng, vách tường hầm ngầm bị đánh thủng một lỗ lớn, Thạch Dật từ màn khói bụi đi ra.

Giác Xuyên hoảng sợ. Đây là Ngọc Hành!

Sau Thạch Dật là Vọng Nguyệt Tinh Dã, hắn vào từ cái lỗ, trầm mặc quan sát nhanh bốn phía, lập tức ghét giận tái mặt.

Lại là phòng thí nghiệm làm người ta buồn nôn!

“Diêu Quang!” Giác Xuyên trừng mắt.

Lúc này, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, thân ảnh nhanh nhẹn dũng mãnh của Diêm Quýnh chậm rãi đi ra, bên cạnh hắn là Địch Kiếm Hoài tuấn mỹ bức người.

“Thiên Toàn! Thiên Ki!”……” Giác Xuyên cơ hồ không thở nổi.

“Mày cũng biết không ít về bọn tao! Thật không đơn giản……” Diêm Quýnh sắc bén nhìn chằm chằm cô.

Giác Xuyên cố nén kinh hoảng, hừ lạnh, “Thật khó để toàn bộ thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đến đông đủ…… Không, còn thiếu một, Thiên Xu đâu? Lão đại của bọn mày không dám hiện thân ư?”

Vừa hỏi dứt, tất cả máy tính trong phòng thí nghiệm đều đột ngột hiện lên hình ảnh một cái đầu người màu trắng, cái đầu đó còn phát ra từng trận tiếng cười làm cho người ta lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Ồ…… Cô đang tìm tôi sao?”

Giác Xuyên sắc mặt đại biến, ngay cả Thiên Xu thần bí cũng đến đây!

“Các người……” Đây là chuyện gì? Cô nghĩ hành tung của mình đã đủ cẩn mật, vì sao họ vẫn tìm được nơi này? Chẳng lẽ… Là Khai Dương đưa tới?

Cô nhìn Đoàn Duẫn Phi bị nhốt trong lồng kính, bỗng nhiên hiểu ra mưu kế của chính mình bị lợi dụng.

Diêm Quýnh đi đến bên ngoài lồng kính, nhìn Đoàn Duẫn Phi bên trong, đùa cợt: “Sao ngươi lúc nào cũng bị nhốt vào lồng kính thế? Khai Dương, chẳng lẽ ngươi nghiện vào đó rồi à?”

Đoàn Duẫn Phi trợn mắt nhìn hắn, dùng sức đá một phát vào lớp thủy tinh, cái lồng thủy tinh hình nhộng lập tức vỡ tan nát.

Giác Xuyên lúc này mới phát hiện, cô đã quá xem nhẹ lũ người đột biến này!

“Ai cần ngươi lo.” Hắn hừ một tiếng, đi tới cạnh Băng Thất Hàn đang run rẩy sợ hãi.

“Đây là…… Rốt cuộc là chuyện gì?” Băng Thất Hàn bị những người đàn ông ai ai cũng đẹp trai, ai ai cũng cao lớn này làm chấn động.

Khí thế của Bắc Đẩu Thất Tinh rất kinh người.

“Không có gì, chẳng qua anh bị giật dây một lần thôi.” Đoàn Duẫn Phi bất mãn liếc nhìn máy tính.

“A……” Thiên Xu cười khẽ.

Giác Xuyên nhìn toàn bộ thành viên bọn họ đến đông đủ, vừa hoảng sợ, lại quá đỗi vui mừng.

Nếu bọn họ tự động dâng xác đến cửa, cơ hội khó có này cô phải nắm chắc mới được. Vì thế, thừa dịp họ không chú ý, cô định phái người báo cho cấp trên cử thêm nhân mã đến hỗ trợ.

Nhưng ngoài dự đoán, di động chẳng những không thông, ngay cả đồ án trên màn hình của cấp trên cũng trở thành cái đầu màu trắng.

“A……” Cô kinh hãi không thôi, rốt cục cũng hiểu được tình hình nguy ngập của bản thân.

“Cô muốn làm gì? Cô bé!” Thiên Xu nói bằng giọng lạnh như băng.

“Cô bé? Ta thấy cô ta dữ như cọp mẹ thì có!” Đoàn Duẫn Phi giễu cợt.

“Không, dựa vào khung xương của cô ta, hẳn là chưa đến hai mươi tuổi.” Thiên Xu lại nói.

“Thật à? Để ta tự tay sờ coi……” Đoàn Duẫn Phi cười xấu xa, đi từng bước đến phía cô ta.

Giác Xuyên trong lòng càng lúc càng kinh hãi, cô không chần chừ nữa, quát bọn tay chân, “Hộ tống tôi rời đi!”

Tất cả bọn bảo vệ phòng thí nghiệm đều chắn trước mặt cô, giơ súng bắn phá.

Loại tình huống cỏn con này Bắc Đẩu Thất Tinh căn bản không để vào mắt, bọn họ ra tay như sấm sét, một trận quyền đấm cước đá, không đến một phút đồng hồ, toàn bộ mười tên bảo vệ đều ngã xuống.

Giác Xuyên thừa dịp này chạy trốn vào trong phòng thí nghiệm, Thiên Xu dùng máy tính khống chế khóa cửa, vây cô lại.

“Bắt lấy cô ta.” Thiên Xu quát.

Đoàn Duẫn Phi chạy mấy bước dài về phía cô, đang muốn bắt lấy tay cô, chỉ nghe ầm một tiếng, có cái gì đó rơi xuống mặt đất, tòa nhà chợt một mảnh tối đen.

Vài giây sau máy phát điện tự động bật, nhưng khi đèn vừa sáng, Giác Xuyên đã sớm không thấy đâu, toàn bộ trần nhà sụp đổ, bên trên lộ ra một tấm da quỷ dị……

“Đây là cái gì?” Đoàn Duẫn Phi nhặt tấm da người đó lên, nhăn mặt ghê tởm.

“Cô gái đó dịch dung! Ả rất khó đối phó, trước khi ả xuất hiện lần nữa, tốt nhất ta phải dùng máy tính phác họa gương mặt thật của ả, và tra ra thân phận thật sự của ả.” Thiên Xu trở lại máy tính trung tâm, cẩn thận nói.

“Để đối phó với chúng ta, Nặc Á Phương Châu thật đúng là nhọc lòng!” Diêm Quýnh âm trầm nói.

“Cho nên mọi người càng phải cẩn thận.” Thiên Xu dặn dò.

Ngay lúc mọi người tập trung bàn luận chuyện Giác Xuyên, Băng Thất Long Hình nằm trên mặt đất đã tỉnh lại, hắn thở gấp một hơi cuối cùng, nhìn lũ người Bắc Đẩu Thất Tinh mà hắn thống hận nhất, ánh mắt tập trung vào thủ phạm chân chính giết Nhật Liên Quỳnh Tử là Diêm Quýnh.

Đây là Thiên Toàn…… Thiên Toàn đã dùng tay xé rách Quỳnh Tử……

Miệng hắn vì phẫn nộ mà run rẩy, nhặt được một khẩu súng bọn bảo vệ làm rơi, nắm trong tay, thừa dịp không ai chú ý, phút chốc giơ súng hô to: “Đi tìm chết đi –”

“Pàng!” Viên đạn bắn về phía Diêm Quýnh.

Đoàn Duẫn Phi cơ hồ không chần chừ, nhanh như chớp đẩy Diêm Quýnh ra, Diêm Quýnh ngã sang một bên, viên đạn liền bắn thẳng vào ngực hắn!

Toàn bộ mọi người bị biến hóa này dọa sợ, giây sau đó, Địch Kiếm Hoài bắn lông chim trúng vào lòng bàn tay Băng Thất Long Hình, làm rơi súng lục, còn Băng Thất Hàn kêu lên sợ hãi chạy ra chỗ Đoàn Duẫn Phi.

“Duẫn Phi –”

Đoàn Duẫn Phi lặng người lui về phía sau vài bước, sờ ngực, cúi đầu nhìn xuống, chết lặng nhìn bàn tay đầy máu.

Giống như bị muỗi cắn một cái, Đoàn Duẫn Phi cũng không cảm thấy đau, tuy nhiên, thân thể hắn lại càng lúc càng nặng nề, trước mắt cũng càng lúc càng tối, cái gì cũng nhìn không rõ……

“Khai Dương!” Diêm Quýnh nhảy dựng lên, kinh ngạc chạy ra đỡ lấy hắn.

“Thật là…… Sao ta…… lại thay con ma máu lạnh ngươi…… đỡ đạn chứ……” Hắn cau mày, nói đứt quãng.

“Ngu ngốc! Đừng nói nữa!” Diêm Quýnh chặn miệng vết thương, giọng hơi run.

Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng khí lực toàn thân theo miệng vết thương ở ngực thoát hết ra ngoài, bóng người trước mắt cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.

“Khai Dương! Khai Dương! Cố chịu thêm chút nữa……”

Có rất nhiều người đang gọi hắn, nhưng giọng ở rất xa…… Càng lúc càng xa……

Thế giới chìm vào bóng tối.

==========

Trải qua cấp cứu, Đoàn Duẫn Phi mới nhặt lại được cái mạng từ quỷ môn quan trở về, nhưng ước chừng hắn phải tĩnh dưỡng hai tháng miệng vết thương mới hoàn toàn khép lại.

Băng Thất Hàn và cha cô Băng Thất Long Hình được đưa về đảo Bắc Cực Tinh, lấy bom ra, nhưng Băng Thất Long Hình vì nổi giận mà hao tổn tinh thần quá độ, bệnh tim bộc phát, cuối cùng vẫn chết trong nỗi nhớ thương mãnh liệt Nhật Liên Quỳnh Tử.

Hắn đột ngột qua đời, khiến Băng Thất Hàn không thể không trở lại Nhật Liên Tổ giả quyết hậu quả, chỉnh đốn bên trong, bởi vậy, hai tháng này cô không thể ở bên Đoàn Duẫn Phi.

Hai tháng sau, Nhật Liên Tổ dần dần đi vào quỹ đạo, Băng Thất Hàn mới rảnh rỗi đến đảo Bắc Cực Tinh thăm Đoàn Duẫn Phi, tháo gỡ nỗi khổ tương tư.

Đoàn Duẫn Phi vất vả lắm mới bình phục, nghĩ là rốt cục có thể ôm mỹ nhân trên giường, không ngờ cô lại làm mất vui, nói muốn đi tham quan căn cứ, hại hắn phải nén hết lửa dục trở về.

“Thật ra chỗ này chả có gì hay để xem đâu, toàn mấy thứ chán chết đi được……” Hắn giới thiệu qua loa, muốn nhanh nhanh làm cô mất đi ý muốn đi tham quan quanh đây, miễn cho dục vọng của hắn nhịn lâu quá mà nội thương.

“Làm gì có! Nơi này thật sự cực kì kinh người.” Băng Thất Hàn ngạc nhiên sâu sắc đối với cứ điểm được trang bị như căn cứ quân sự này.

“Thế à?” Hắn nhàm chán theo sau cô, cố ý vô tình dựa vào cô, ngửi thương thơm nhẹ nhàng trên người cô.

“Anh sẽ không trách cha em chứ?” Cô bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn hắn.

“Sẽ không.” Hắn nhún nhún vai.

“Thật sao?” Cô vẫn cảm thấy có lỗi sâu sắc.

“Thật, vì em sẽ phải thay ông ấy bồi thường mọi thiệt hại của anh, vĩnh viễn ở bên anh.” Hắn ôm eo cô, kéo cô lại gần.

“Luôn phải ở bên em, anh sẽ không ngán sao?” Cô nhíu mày.

“Hẳn là sẽ không.”

“Hẳn là?” Cô nhướn mày.

“Được rồi! Chờ ngán anh đổi người khác là được.” Hắn ranh mãnh nháy mắt mấy cái.

“Thế thì đổi ngay từ bây giờ luôn đi.” Cô lạnh mặt, tránh khỏi vòng tay hắn.

“Ơ hay, chỉ đùa một chút thôi đã tức rồi à?” Hắn vội vàng giữ chặt cô, mềm giọng dỗ dành.

“Giờ em chẳng còn tí hi vọng nào (có lẽ ý cô ấy là không thể yêu người khác được nữa, nên không còn sự lựa chọn nào ngoài anh này), nếu về sau anh còn xằng bậy với người phụ nữ khác, em sẽ……” Cô nheo mắt, ngừng một chút.

“Làm gì?” Hắn không yên hỏi.

Mắt cô chậm rãi nhìn xuống chỗ háng hắn, giơ hai ngón tay, làm động tác cắt.

Hắn cực kì kinh hãi, hiểu rất rõ ám chỉ của cô.

“Quá ác!” Hắn hít một hơi, nói.

“Em vốn tâm ngoan thủ lạt mà.” Cô uy hiếp xong, lại mỉm cười thật mềm mại đáng yêu.

Yêu phải một cô gái xinh đẹp bụng dạ nham hiểm quả nhiên rất kích thích……

Hắn bị nụ cười của cô hút hồn, cúi đầu muốn hôn lên cánh môi hồng nộn của cô.

“Chuyện yêu đương thì về phòng hẵng tâm sự, đừng có làm hỏng thuần phong mĩ tục ở đây.” Tiếng Diêm Quýnh như gió lạnh đột kích.

Hắn rủa nhẹ một tiếng, buông Băng Thất Hàn ra, lông mày nhăn lại cơ hồ giao nhau.

“Ngươi không thể đi qua mà coi như không thấy à?” Hắn cả giận nói.

“Ta có mù đâu!” Diêm Quýnh đáp lại.

“Cái tên vong ân phụ nghĩa này, sao vẫn muốn chọc giận ta……” Hắn giận muốn tức cả ngực.

Sau mọi chuyện, mọi người tưởng quan hệ giữa hắn và Diêm Quýnh chắc sẽ có chuyển biến tốt, nhưng ngoài dự đoán, họ lại càng thù nhau hơn.

“Đừng tưởng là đỡ thay ta một phát đạn đã có thể trở thành anh hùng, khỉ lông vàng.” Diêm Quýnh lại hắt nước lạnh vào mặt ân nhân cứu mạng.

“Ngươi không có tí cảm kích nào hả? Ta thiếu chút nữa vì ngươi mà chết đó nha!” Hắn khó chịu nói.

“Ta có nhờ ngươi làm thế đâu.” Diêm Quýnh hừ nói.

“Ờ, là ta nhiều chuyện, sớm biết thế thì cứ để ngươi bị bắn chết cho rảnh nợ.” Hắn nghiến răng nói.

“Đó là ngươi mới thiếu chút nữa toi đời, nếu là ta á, một viên đạn chả là quái gì cả.”

“Shit! Ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ……” Đoàn Duẫn Phi xông lên túm áo Diêm Quýnh, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

“Ta nói này, tốt nhất là ngươi dùng ít sức đi, đừng chạm đến miệng vết thương, không khéo lại nằm thêm mười ngày nửa tháng nữa, đến lúc đó, “Cái gì cũng không thể làm”……” Diêm Quýnh giễu cợt, liếc Băng Thất Hàn.

Hắn ngẩn ra, lập tức buông tay.

Đúng thế! Hắn đang lãng phí thời gian làm gì? Hắn đợi hai tháng mới có thể tương thân tương ái cùng Băng Thất Hàn, sao phải ở đây tranh cãi với Thiên Toàn?

“Được, chờ ta xong việc sẽ tìm ngươi tính sổ, chúng ta còn chưa xong đâu!” Hắn chỉ vào mũi Diêm Quýnh, nói ngắn gọn.

“Trước tiên tĩnh dưỡng cho tốt đã rồi nói sau! Nếu không ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể đánh ngã ngươi.” Diêm Quýnh khẽ gắt, quay đầu đi trước.

“Buồn cười, muốn đánh thắng ta, kiếp sau nhé.” Hắn hừ thật mạnh, lôi Băng Thất Hàn đi.

Nghe được đoạn đối thoại kì lạ của họ, Băng Thất Hàn nhịn không được bật cười.

“Em cười cái gì?” Hắn ngạc nhiên hỏi.

“Rốt cục em cũng biết vì sao anh lại đỡ đạn thay Thiên Toàn.” Đáy mắt cô có hiểu biết.

“Còn có vì sao à? Tại anh ngu thôi!” Hắn tự giễu.

“Không, bởi vì anh ấy là người bạn anh coi trọng nhất.”

“Bạn? Lúc nào cũng đấu võ mồm mà là bạn chắc?” Hắn chế nhạo.

“Tình bạn tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau, hai người đều dùng cách của riêng mình để chung sống cùng đối phương, cá tính cả hai đều sắc bén, cho nên chỉ có thể cãi nhau mới đạt đến đồng điệu tâm hồn……”

“Ai muốn đồng điệu tâm hồn với hắn? Em có rảnh phân tích người khác, hay là phân tích tâm tình hiện tại của anh xem, có vẻ anh với em cần đồng điệu……” Vừa vặn đi tới ngoài phòng ngủ của hắn, hắn nhanh nhẩu kéo cô vào phòng, đặt cô dựa vào ván cửa, tay len lén luồn vào trong quần cô.

“Duẫn Phi, anh làm gì vậy?” Cô đỏ mặt mắng nhỏ.

“Em nói xem?” Hắn cúi đầu hôn môi cô, đầu ngón tay khiêu khích giữa hai chân cô.

“Không được……” Cô thở gấp một tiếng, vội nói :“Em đang mặc áo tang, còn chưa hết trăm ngày……”

“Thế thì quá tốt, anh muốn thừa cơ chọc lão Băng Thất chơi, ai bảo lão chỉnh cho anh thảm như vậy……” Hắn cười xấu xa, ôm lấy cô đi tới giường lớn.

Cảnh xuân kiều diễm tràn ngập toàn bộ phòng, linh hồn trống vắng lâu ngày của Đoàn Duẫn Phi rốt cục cũng tìm được tình yêu đích thực, chỉ là, sau này hắn có thể an phận không? Băng Thất Hàn quản được con người phóng đãng thành tính này không?

Những người còn lại của Bắc Đẩu Thất Tinh bắt đầu đánh cược.
Bình Luận (0)
Comment