Dương Đông có nằm mơ cũng không ngờ mình cản ngựa bị đâm bay, tới khi lái xe cản ngựa vẫn bị đâm bay?
Anh có ngựa Hãn Huyết là ghê gớm lắm hả?
Có điều, không thể không thừa nhận rằng khi siêu xe của Dương Đông cứng đối cứng với ngựa Hãn Huyết rong ruổi sa trường thì siêu xe chỉ là một đống sắt vụn đồng nát, hoàn toàn thua kém ngựa Hãn Huyết.
Rầm!
Một tiếng vang lớn nổ ra.
Bốn người trong xe ngã lăn lóc.
Có điều, siêu xe dù sao cũng là siêu xe, tính năng an toàn rất là đáng tin.
Kể cả khi bị đâm tơi tả thì bốn người cũng không hề bị thương.
Hơn nữa, có ba trong bốn người là người biết võ, thể chất khác hẳn với người thường, không bị thương là tất nhiên rồi.
Chỉ có một mình Dương Thiến là đầu óc ong ong, trong nhất thời choáng váng mặt mày, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
“Có tai nạn xel”
“Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngựa và xe đâm vào nhau, xe còn bị đâm bay nữa! Đây là loại ngựa gì vậy? Lợi hại quá đi!”
“Có vẻ là ngựa Hãn Huyết, có thể dùng trong cả lúc đánh giặc, đâm bay một chiếc xe là chuyện bình thường thôi.”
Xe chạy qua chạy lại thả chậm tốc độ, ngắm nhìn Diệp Lâm cưỡi ngựa cao cao, cảm thán liên tục.
“Con mẹ nó!” Dương Đông đá văng cửa xe bằng một chân rồi bò ra khỏi xe: “Nếu hôm nay tao không đánh chết thằng đó thì tao sẽ theo họ nó!”
Dương Đông lớn từng tuổi này rồi, chưa từng có lần nào thua hai lần trong †ay một ngày ở cùng một ngày.
Nếu không báo thù thì thật sự có lỗi với tiếng xấu bá vương của anh ta! “Em gái, em không sao chứ?” Sau đó, Dương Đông ôm em gái Dương Thiến ra khỏi xe.
“Em không sao... chỉ là hơi choáng váng thôi.” Dương Thiến ôm đầu, nước mắt lưng tròng.
“Em ở đây nghỉ một lát đi.” Dương Đông mặt mày lạnh lếo, quay đầu nói với hai anh em nhà họ Trì: “Đi thôi, theo tôi làm chết thằng nhãi kia!”
“Ngựa của tôi, người của các anh!”
Trì Tương Thiên vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm đi anh Dương, cứ giao cho hai anh em chúng tôi!”
Trì Tương Địa đứng một bên lẩm bẩm: “Sao tôi cứ cảm thấy người cưỡi ngựa... quen quen thế?”
Trong khoảnh khắc đâm xe, Trì Tương Địa còn ở bên trong xe, quay đầu nhìn thoáng qua mặt nghiêng của Diệp Lâm, lập tức hoảng sợ, còn tưởng rằng mình thấy hình ảnh khủng khiếp trước khi chết.
Bây giờ, anh ta nhìn từ xa xa, phát hiện người cưỡi ngựa đã xuống ngựa. Vì khoảng cách quá xa, cộng thêm xung quanh có nhiều người vây xem, nên anh ta không thấy rõ người kia.
Dương Đông dẫn đầu, kéo theo hai anh em nhà họ Trì, đi xuyên qua đám người.
Lần này, Dương Đông hùng hùng hổ hổ, cực kì tự tin.
“Nhãi ranh, lão hổ không phát uy, mày cho rằng tao là mèo bệnh hả?” “Hôm nay tao sẽ cho mày thấy sự lợi hại của tao!”
Thấy anh ta, Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Lại là anh hả?”
“Lúc nãy tôi nể mặt ông nội của anh, tha cho anh một lần, vậy mà bây giờ anh vẫn không biết sai?”
“Lần này đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
Dương Đông quát lên: “Hừ, rõ ràng là mày nghe nói thân phận của tao, biết rõ sự lợi hại của ông nội tao, sợ quá bỏ chạy, bây giờ còn dám dõng dạc!”
“Nếu mày biết rõ không thể chọc đến tao, vì sao lúc nấy không nhảy xuống ngựa, còn đâm vào xe tao nữa?”
“Tao thấy mày muốn chết thì có!
Lúc này, Diệp Lâm cũng thấy hai anh em nhà họ Trì dần dần thay đổi sắc mặt ở phía sau Dương Đông.
Anh cười nói: “Tôi còn đang thắc mắc tại sao anh dám tới gây chuyện với tôi, hóa ra là có người giúp đỡ.”
“Ha ha... Đúng vậy!” Dương Đông cười càn rỡ: “Hai người họ không phải là người bình thường, mà là cổ võ giả!”
“Nhãi ranh, tao xem mày giỏi đánh nhau lắm mà, lần này tao mời hai vị cổ võ giả đến chơi với mày!”
Mọi người xung quanh vừa nghe là cổ võ giả thì đều thay đổi sắc mặt, vô thức lùi ra sau vài bước.
Cháu trai của Bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao, tiểu bá vương Dương Đông của Yến Kinh, cộng thêm hai vị cổ võ giả, đúng là buff chồng thêm buff.
Mọi người thật sự không tưởng tượng ra được ai lại không có mắt đi trêu chọc một sự tồn tại như thế chứ?
Cho dù thanh niên cưỡi ngựa Hãn Huyết mạnh miệng đến cỡ nào thì lát nữa cũng phải chịu thiệt thôi.
“Ha ha...” Diệp Lâm cười khẽ: “Không biết hai vị cổ võ giả mà anh mời đến sẽ giúp anh hay là giúp tôi!”
Cái gì?
Nghe vậy, Dương Đông sửng sốt, có chút không hiểu ý của Diệp Lâm.
“Con mẹ nó mày nói tào lao gì vậy?” Dương Đông giận dữ đến mức bật cười: “Tao mời người giúp đỡ, không giúp tao mà đi giúp mày hả? Buồn cười chết mất!"
“Tao và hai vị cổ võ giả này từng hợp tác nhiều lần với nhau... À phải rồi, mày biết cổ võ là gì không? Ha ha...”
Dương Đông chống nạnh, cười điên cuồng.
Có điều, ngay giây tiếp theo, anh ta không cười nổi nữa.
“Tiểu Trì, cút lại đây cho tôi!” Diệp Lâm quát to một tiếng.
Hai anh em nhà họ Trì đã nhận ra Diệp Lâm, sợ tới mức muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng lại không dám bỏ chạy, đành phải sững sờ tại chỗ. Lúc này, nghe thấy tiếng quát của Diệp Lâm, bọn họ vừa lăn vừa bò lại chỗ Diệp Lâm.
“Có chuyện gì vậy Diệp đại nhân?”
Hai người một người khom lưng, một người quỳ rạp xuống đất, hình tượng bưồn cười lại hèn nhát, giống như là tôi tớ gặp chủ nhân.
Dương Đông thấy vậy thì ngây ngẩn cả người như là bị sét đánh.