“Haiz, đáng tiếc tớ tới chậm một bước, không có duyên gặp mặt.”
Trần Thơ Nhã nói định sẽ còn gặp lại:
“Tớ tin nếu như có duyên nhất
“Ừ” Kim Lũ Y cũng nói: “Đáng tiếc cha nuôi của tớ đi không đúng lúc, nếu không cũng có thể nhờ vị Diệp thần y này trị một chút bệnh kín cho ông ấy rồi.”
“Bác Lý đi rồi sao?” Trần Thơ Nhã cũng kinh ngạc nói.
Lại nói cửa hàng bán hoa này cũng được Lý Úc Bạch hỗ trợ mở cho.
“Đúng vậy, mới đi hôm nay.” Kim Lũ Y nói: “Hơn nữa ông ấy còn để lại đống biệt thự to lớn kia cho tớ, để cho tớ trông coi giúp nữa.”
“Đúng rồi, tớ định đưa cậu tới ở cùng tớ. Một mình tớ ở một nơi rộng như vậy không quen lắm.” Trần Thơ Nhã lập tức đồng ý: “Được, tớ ở cùng cậu.”
Tiếp đó Kim Lũ Y giúp đỡ cô dọn cửa hàng, rồi hai người đóng cửa không buôn bán nữa.
Sau khi Trần Thơ Nhã lên xe, Kim Lũ Y giãm chân ga, phóng xe về phía khu biệt thự Phong Hoa.
Lúc đi đường Trần Thơ Nhã có vẻ rất vui cho nên cũng liên miệng nói chuyện. Trong lúc trò chuyện không dứt chính bản thân cô cũng không phát hiện ra cứ ba câu mình lại nhắc tới Diệp thần y Diệp Côn Luân.
Kim Lũ Y cười nhắc nhở: “Cậu há miệng ngậm miệng đều là Diệp thần y ngài Diệp, lỗ tai tớ sắp mang thai rồi đây này.”
“Tiểu Nhã à, không phải cậu thích ngài Diệp đó chứ!”
Đối mặt với lời trêu ghẹo của bạn thân, gương mặt xinh đẹp của Trần Thơ Nhã ửng đỏ, cô vội nói: “Không có! Tớ chỉ là... Cảm kích và kính nể ngài Diệp mà thôi, ngay cả tiền thuốc men anh ấy cũng không cầm, cũng không biết nên báo đáp anh ấy thế nào cho tốt.”
Kim Lũ Y tiếp tục trêu ghẹo: “Vậy cậu lấy thân báo đáp là được!”
Trần Thơ Nhã lắc đầu, tự biết xấu hổ nói: “Tớ chỉ là một cô gái mở tiệm bán hoa mà thôi, sao có thể xứng đôi với ngài Diệp thân phận cao quý này chứ?”
“Cái gì mà xứng với không xứng chứ?” Kim Lũ Y an ủi nói: “Cậu xinh đẹp thế này, đợi chữa khỏi chân thì người muốn cưới cậu xếp hàng dài đấy.”
Trần Thơ Nhã cười khổ lắc đầu, không dám có suy nghĩ không an phận.
“Y Y, tớ lại cảm thấy cậu rất xứng đôi với ngài Diệp.”
Kim Lũ Y nghe vậy thì giật mình giả vờ tức giận nói: “Này này, cậu thích ngài Diệp thì cứ thích, sao có thể đẩy lên người tớ được?”
“Tớ nói thật đấy.” Trần Thơ Nhã nghiêm túc nói: “Trước giờ tớ vẫn luôn suy nghĩ, cô gái mạnh mẽ như cậu, thì loại đàn ông nào mới có thể xứng đôi được chứ? Loại đàn ông mềm yếu có vẻ ngoài xinh đẹp có lẽ cậu cũng chướng mắt đúng không?”
“Nhưng ngài Diệp Diệp Côn Luân này, thật sự không giống người thường, khí chất cũng rất giống cậu. Tớ cảm thấy hai người là cùng một loại người, thật sự rất xứng đôi đấy!"
“Nhàm chán!" Kim Lũ Y vội vàng di dời đề tài.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy tò mò, không biết Diệp Côn Luân trong lời của bạn thân mình có ưu tú như vậy không.
Chiếc xe nhanh chóng đi vào khu biệt thư.
Đối mắt với tòa biệt thự to lớn, trong lòng Trần Thơ Nhã không ngừng kinh ngạc cảm thán, trong mắt tràn ngập hâm mộ...
Hai người đi vào trong biệt thự, chia phòng xong xuôi.
“Nơi này cũng lớn, cậu có thể từ từ khôi phục.”
Kim Lũ Y đưa Trần Thơ Nhã tới vườn hoa, luyện tập đi đường cùng cô.
“Ấy?” Vừa đi được một đoạn, Trần Thơ Nhã đột nhiên chú ý tới một bóng dáng quen thuộc trong căn biệt thự nằm giữa sườn núi.
“Người kia.." Trần Thơ Nhã chỉ vào trên núi: “Có hơi giống Diệp thần y Diệp Côn Luân!”
“Không thể nào, trùng hợp như vậy sao?” Kim Lũ Y nghe vậy thì giật mình.
“Ừ, tuy rằng không thấy được gương mặt nhưng dóng dáng ấy... Thật sự rất giống... Trần Thơ Nhã gật đầu khẳng định.
Kim Lũ Y do dự một chút sau đó nói: “Tiểu Nhã, đi! Chúng ta tới đó chào hỏi một phen!”