Cho dù muốn tìm cơ hội trả thù Diệp Lâm, thì cũng phải tồn tại ra khỏi nơi này mới được.
Bọn họ thầm tính toán, dù cho có nhà họ Thôi và nhà họ Tô phục tùng Diệp Lâm, thì vẫn còn có ba đại gia tộc khác, tập trung toàn bộ lực lượng, không tin không đối phó được thằng nhãi họ Diệp.
Diệp Lâm tất nhiên có thể đoán ra được tâm tư của bọn họ.
Thật ra, với thực lực hiện nay của Diệp Lâm, cơ bản là không cần phải lo con kiến quanh mình suy nghĩ như thế nào.
Rốt cuộc thì dù con kiến có lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ cỡ nào, thì cũng đừng mong đạp đổ được con voi.
Nhưng nếu có rất nhiều con kiến gây chuyện, thì sẽ khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Vì vậy, Diệp Lâm tiếp tục nói ¡ mặc kệ các ông thật lòng phục tùng hay là lá mặt lá trái. Nhưng nếu các ông dám nổi gan ngỗ nghịch tôi, thì có thể thử nhắm mắt lại cảm nhận xem!”
Nhắm mắt lại?
Nghe vậy, mọi người không hiểu ra sao.
Nhưng vẫn có người thử nhắm mắt lại.
Rồi lập tức sợ tới mức vội vàng mở mắt, mồ hôi lạnh toát ra.
Dường như sau khi nhắm mắt là sẽ gặp được một loại kh ủng bố.
“A!”
Càng lúc càng nhiều người nhắm mắt lại rồi nhận ra điều gì đó, đồng thời hét lên sợ hãi.
“Diệp tiên sinh...” “Rốt cuộc nó là cái gì vậy?” “Vì sao chúng tôi cứ nhắm mắt lại là...”
Hóa ra ảo giác kh ủng bố mới vừa bị đuổi đi đều được khắc sâu trong đầu bọn họ
Chỉ cần bọn họ nhắm mắt lại là sẽ giống như người lạc vào trong cảnh, cảm nhận được cảnh tượng kh ủng bố giống như là địa ngục.
“Đây là “địa ngục bất tử”, chỉ cần nhắm mắt hoặc là ngủ say, thì sẽ có ảo giác tiến vào trong địa ngục, không thể tự kiềm chế, đến khi nào chết mới thôi.”
“Trừ khi các ông vĩnh viễn không nhắm mắt hoặc là không ngủ. Nhưng đây lại là một loại tra tấn địa ngục khác.”
Rốt cuộc một đời người, có phân nửa đều đang trong giấc ngủ.
Nếu bảo một người không ngủ không nghị, thì cái loại tra tấn này có lẽ còn khó chịu hơn so với tử vong.
Diệp Lâm học chiêu này từ Nhị Thập Lục sư phụ. Ông ấy là một vị hàng thuật đại sư, người ta gọi là “Bóng Đè”, sở trường xâm nhập cảnh trong mơ của người khác, thậm chí có thể điều khiển cảnh trong mơ.
Ở trong mộng, ông ấy giống như là chúa tể, có thể khiến người ta đắm chìm, cũng có thể khiến người ta vĩnh viễn không tỉnh.
Nghe vậy, người trong ba đại gia tộc lập tức toát mồ hôi lạnh, tâm như tro tàn, giống như là bị tuyên án tử hình.
“Diệp tiên sinh, chúng tôi không có... chúng tôi không dám... cầu xin cậu tha cho chúng tôi đi...” Ông Cát dẫn đầu cầu xin.
Diệp Lâm lại nói: “Người ta có câu không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!”
“Chỉ cần các ông có một chút suy nghĩ hại tôi, thì các ông phải chịu loại tra tấn giống như địa ngục.”
“Và chỉ cần các ông không có suy nghĩ hại tôi, thì có thể bình thường đi vào giấc ngủ.”
“Vậy nên, mọi thứ đều do các ông lựa chọn.”
Nghe vậy, đám người lập tức thu lại ý đồ không tốt đối với Diệp Lâm, rồi nhắm mắt lại thử, quả nhiên mọi thứ đều bình thường.
Lúc này, khi bọn họ nhìn về phía Diệp Lâm, đã tôn kính Diệp Lâm như thần minh, không dám bất kính một chút nào.
“Diệp tiên sinh.”
Ông Cát đứng dậy nói: “Chúng tôi có chuẩn bị một bàn tiệc ăn trưa, mời Diệp tiên sinh nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm xoàng.”
Bữa cơm này vốn là bữa cơm ăn mừng của bọn họ.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể dùng nó để chiêu đãi và lấy lòng Diệp Lâm. Thấy sắp tới trưa rồi, Diệp Lâm gật đầu đồng ý.
Sau đó, đám người đi về phía phòng ăn.
“Ơ kìa, Diệp Lâm, sao cậu cũng tới đây?”
Bọn họ mới vừa đi ra liền gặp được hai bóng dáng người quen.
Một trong hai người là Susan. Khi nhìn thấy Diệp Lâm, cô ấy vẫy tay gọi anh.
“Các ông đi trước đi, tôi đi gặp bạn học cái đã.” Diệp Lâm đuổi những người khác, rồi đi vê phía Susan.
“Diệp Lâm, không phải hôm qua cậu nói là không thể tới sao?” Sau khi thấy Diệp Lâm, Susan rất vui vẻ: “Cậu vẫn tới hả?”