“Bạn Diệp Lâm, năm năm ở trong tù thế nào? Kể cho bọn tôi nghe thử cuộc sống trong tù, để bọn tôi mở rộng tầm mắt xem.”
Lớp trưởng Đổng Kiến mặt ngoài có vẻ nhiệt tình trò chuyện với Diệp Lâm, nhưng câu nào cũng nhắc tới đi tù, còn nhắc đi nhắc lại, chính là vì làm cho Diệp
Lâm xấu mặt trước mặt mọi người.
Rốt cuộc thì đối với bất cứ kẻ nào, chuyện từng ngồi tù đều là dấu vết sỉ nhục trong đời, không muốn nghe người ta nhắc đi nhắc lại.
Susan càng không cho nói thì Đổng Kiến càng muốn nói.
Có điều, Diệp Lâm lại không hề để ý mấy thứ này, thậm chí còn cười cười nói nói.
Có lẽ ở trong mắt người khác, nhà tù là nơi cất giữ mọi thứ xấu xa. Nhưng với Diệp Lâm mà nói, đây là nơi khiến anh lột xác.
Anh không coi nó là sỉ nhục, ngược lại còn coi nó là vinh quang! Nhắc đi nhắc lại chuyện đi tù, sẽ không làm Diệp Lâm tự biết xấu hổ.
Thậm chí còn khiến Diệp Lâm đ ĩnh đạc mà kể lại mọi chuyện lạ thú vị trong tù, khiến các bạn học tràn đầy hứng thú, vẻ mặt mong chờ, liên tục hỏi thăm.
Nói qua nói lại, các bạn học đều bị sự dí dỏm hài hước của Diệp Lâm thuyết phục, không còn để ý nhiều đến chuyện anh từng ngồi tù nữa.
Thấy Diệp Lâm và các bạn học trò chuyện vui vẻ, hòa mình, giọng khách át giọng chủ, trở thành vai chính trong buổi họp lớp hôm nay, trong lòng Đổng Kiến càng thêm khó chịu.
Mẹ nó, vốn định làm thấp thằng nhãi kia, kết quả lại khiến anh ta nổi bật?
Sao da mặt anh ta lại dày như vậy chứ?
Đổng Kiến thầm nghĩ: được tồi, nếu nói chuyện ở tù không làm khó được cậu, vậy thì nói một vài chuyện hiện thực khiến cậu bị sốc đi.
Sau đó, Đổng Kiến điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Diệp Lâm, cậu ra tù bao lâu rồi? Hiện giờ có chỗ ở chưa? Đang làm việc ở đâu?”
Đổng Kiến cảm thấy một tội phạm lao động cải tạo như Diệp Lâm không thể nào tìm được một công việc thể diện.
Quả nhiên, Diệp Lâm nói thẳng: “Tôi không có công việc.”
Lời nói này rất đúng ý của Đổng Kiến. Anh ta lập tức nói với giọng điệu quan tâm: “Không có công việc thì sao được chứ?”
“Cậu đi tù năm năm, vốn đã tách rời với xã hội, cần phải đi tìm công việc hơn nữa, để hòa nhập với xã hội.”
“Có điều, cậu đã có tiền án, chắc là khó tìm công việc lắm, đúng không?”
“Hay là thế này đi... Tôi quen biết với ông chủ tòa nhà này, có thể châm chước với trường hợp của cậu, cho cậu làm bảo vệ ở đây. Cậu thấy sao?”
Nghe vậy, các bạn học cũng thầm gật đầu, cảm thấy lớp trưởng nói có lý.
Đã ngồi tù năm năm rồi, cần phải mau chóng hòa nhập với xã hội mới được, nếu không thì coi như bỏ đi.
“Lớp trưởng đúng là người tốt, còn không quên giúp bạn học gặp nạn tìm công việc nữa.”
Một loạt câu nói móc của Đổng Kiến dành cho Diệp Lâm, lại được đa số bạn học khen ngợi.
Có thể nói là một hòn đá ném hai chim. Tiếp theo, Đổng Kiến chỉ cần chờ đợi phản ứng của Diệp Lâm.
Nếu Diệp Lâm đồng ý, thì tương đương với ăn nhờ ở đậu, sự chênh lệch về thân phận giữa hai người sẽ kéo dài hơn nữa.
Còn nếu Diệp Lâm từ chối, thì sẽ có vẻ là không biết tốt xấu, dễ bị người ta chỉ trích.