Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 127

Có thể nói nhà họ Cát đã rất nhiệt tình chiêu đãi Diệp Lâm. Đủ loại món ngon quý hiếm, bày đầy cả bàn, xa xỉ đến cực điểm. Susan thấy mà ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô được tham gia bữa tiệc tầm cỡ thế này. Cô thầm tính toán bữa cơm hôm nay phải tốn ít nhất mấy trăm nghìn tệ.

Mấy trăm nghìn tệ là mới tính giá nguyên liệu nấu ăn thôi, chứ chưa tính thêm nhân công. Nếu cộng hết lại thì bữa cơm có giá trên trời.

Có điều, Diệp Lâm có vẻ cực kì bình tĩnh trước những thứ kia.

Anh đã vượt qua trình tự hưởng thụ, không còn thích thú với thứ gì, cũng không còn thấy buồn phiền nữa.

Dù là rượu ngon món ngon hay là cơm canh đạm bạc, thì anh đều có thể bình tĩnh mà ăn.

Bởi vì anh đã từng tu tâm dưỡng tính lúc ở trong tù.

Người có được trái tim mạnh mẽ, tất nhiên sẽ không bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng.

Vậy nên thật sự là phí công khi nhà họ Cát muốn dùng bữa cơm giá trên trời để lấy lòng Diệp Lâm.


Vài lượt rượu, vài món ăn qua đi.

Tuy rằng bữa cơm hôm nay là nơi tụ tập đại lão năm đại gia tộc, nhưng mà mọi thứ đều được tiến hành rất yên tĩnh.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, Diệp Lâm yêu cầu năm đại gia tộc chuẩn bị tiền bạc.

Ngoài cung cấp tài chính cho tập đoàn Lâm Thị ra, thì cần phải gom thêm một số tiền khổng lồ.

“Sắp có một cuộc “đại chiến” xảy ra vào thứ hai tuần sau.” Diệp Lâm nói với bọn họ: “Cần phải chuẩn bị sẵn tiền bạc.”

Mọi người cùng nhìn nhau, không biết “đại chiến” trong lời Diệp Lâm là gì. Dù vậy, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, chuẩn bị sẵn tiền bạc.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Lâm vốn định đưa Susan trở về, thì lại đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Uyển Đình.

“Anh Diệp, làm phiền anh một lát, không biết hôm nay anh có rảnh hay không?”

“Về đơn thuốc anh để lại, tôi đã phái người đi tìm các loại dược liệu quý giá cần dùng, cuối cùng cũng có manh mối rồi.”

“Có điều, tôi không hiểu lắm về dược liệu và niên đại, muốn nhờ anh đi xem giúp tôi.”

Diệp Lâm vừa nghe Triệu Uyển Đình nói là đã tìm được nguồn dược liệu thì lập tức có hứng thú.

Rốt cuộc thì dược liệu càng quý giá sẽ càng khó tìm, muốn mua cũng không mua được, còn rất dễ mua phải hàng giả hoặc là hàng lỗi.

Diệp Lâm đưa đơn thuốc cho nhà họ Triệu, chính là vì muốn thông qua các mối quan hệ và nhân mạch của nhà họ Triệu để đi tìm nguồn dược liệu, thuận tiện cho mình mua sắm.

“Ừ, tôi rảnh.” Diệp Lâm lập tức đồng ý: “Chiều nay tôi sẽ đi cùng cô.”

“Tốt quá đi!” Nghe Diệp Lâm đồng ý, Triệu Uyển Đình vui vẻ nói: “Anh Diệp, bây giờ anh đang ở đâu? Bọn tôi lập tức đi qua đón anh!”


Diệp Lâm nói địa chỉ cho cô ấy biết, rồi nhờ Tô Cửu Xuyên đưa Susan về nhà.

“Diệp tiên sinh cứ yên tâm.” Tô Cửu Xuyên rất kích động. Ông ta còn đang lo không tìm thấy cơ hội nịnh bợ cả nhà Susan: “Tôi nhất định sẽ đưa cháu gái tôi an toàn về đến nhà.”

Tô Cửu Xuyên thầm nghĩ, chờ sau khi đưa Susan về nhà, mình cũng có thể nhân tiện đi lên thăm hỏi đứa em họ kia của mình, đến tối lại mời cả nhà bọn họ ăn cơm, để bồi đắp tình cảm.

Trong mắt Tô Cửu Xuyên, mối quan hệ giữa Susan và Diệp Lâm không xa lạ một chút nào, vừa lúc mình và Susan lại là bà con dòng họ, có thể nhân cơ hội.

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||

gần quan được ban lộc.

Sau khi đưa Susan đi được một lát, chiếc xe Audi màu trắng quen thuộc kia từ từ dừng trước mặt Diệp Lâm.

“Anh hùng, mau lên xe!” Hoa Quốc Đống vấy tay gọi Diệp Lâm.

Diệp Lâm không ngờ anh ta cũng đi theo.

Sau khi lên xe, Diệp Lâm gặp được một người khiến anh còn bất ngờ hơn nữa. “Là ông hả?” Diệp Lâm hơi giật mình.


“Ha ha, nhóc con, cậu còn nhớ tôi không?” Ông cụ vuốt nhẹ chòm râu, cười tủm tỉm hỏi.

“0?” Lần này đến lượt Triệu Uyển Đình ngạc nhiên: “Ông nội, ông và anh Diệp quen nhau hả?”

Ông cụ cười gật đầu: “Từng gặp mặt một lần.”

Ông cụ chính là Vương Phàm, từng là giáo đầu dạy thương bổng ở đội thị vệ Yến Kinh, tới khi về hưu rồi lại được nhà họ Triệu mời đi làm.

Ngày ấy ông Triệu phái Vương Phàm đi tìm Hắc Long báo thù cho cháu gái, một tay côn đánh ngã cả Hạ Long Môn, không ai có thể cản được.

Cuối cùng phải nhờ Diệp Lâm ra tay mới có thể ổn định tranh chấp. Ông Triệu không nói cho cháu gái Triệu Uyển Đình nghe về lần đánh nhau giữa nhà họ Triệu và Hắc Long, vậy nên cô không hề biết rằng hai người không chỉ từng gặp mặt, mà còn từng đánh nhau một trận.

“Vậy hả?” Nghe vậy, Hoa Quốc Đống cười nói: “Trùng hợp quá đi, mọi người đều quen biết nhau!”

“Anh hùng, Vương giáo đầu đã từng là giáo đầu dạy thương bổng cho mười vạn cấm quân Yến Kinh, thực lực chỉ đứng sau chiến thần thôi.”

“Vừa lúc anh cũng giỏi đánh nhau, hãy nhân cơ hội nhờ Vương giáo đầu chỉ dạy vài chiêu.”

Bình Luận (0)
Comment