Trai chủ Tàng Bảo Trai là ông chủ thật sự sau màn. Ông ta là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, râu tóc muối tiêu, có vẻ hiền hòa.
Lúc này, trai chủ đang tiếp đãi ba người khách, bàn về vụ mua bán lớn kế tiếp. Nghe chưởng quầy chạy tới báo cáo tình huống, ông ta hơi nhíu mày. “Triệu đại tiểu thư đi với ai vậy?” Trai chủ hỏi.
“Hoa nha nội và Vương giáo đầu, hai người họ vừa nhìn là biết người ngoài nghề, không cần phải lo lắng gì nhiều. Nhưng mà...”
Đào chưởng quầy đổi giọng, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Diệp Lâm.
“Có thêm một người trẻ tuổi, bọn họ đều gọi là Diệp tiên sinh. Tôi vốn tưởng rằng cậu ta là người thường, kết quả cậu ta nhìn qua là biết bức tranh chữ Vương Hi Chi mà quản lý Giả mang đến là hàng nhái, còn tự tay viết ra một bức tranh chữ giống như đúc.”
Nghe vậy, đôi mắt trai chủ sáng lên: “Có loại kỳ tài như thế nữa hả? Người trẻ tuổi họ Diệp? Chưa từng nghe nói!”
Trai chủ lăn lê bò lết vài chục năm trong giới, nghe nhiều biết nhiều bậc thầy trong giới, đây mới là lần đầu nghe nói về người trẻ tuổi họ Diệp.
“Xem ra lần này nhà họ Triệu có chuẩn bị rồi mới đến.” Đào chưởng quầy sốt ruột nói: “Có nên hủy bỏ giao dịch kế tiếp hay không?”
“Nói là trai chủ có việc bận rồi, hơn nữa bên bán cũng không tới, được không?”
Dứt lời, Đào chưởng quầy nhìn lướt qua ba người khác ở đây.
Thấy ánh mắt của một người đàn ông trong đó, Đào chưởng quầy liền bị dọa sợ.
“Anh em chúng tôi sẽ không đi tay không một chuyến!” Người đàn ông giọng Bm ồm nói.
“Ha ha... Mã gia cứ yên tâm, mọi chuyện có tôi lo.” Trai chủ lập tức cười nói: “Cứ giữ nguyên kế hoạch là được!”
“Thằng nhãi kia có thể bắt chước chữ viết thì sao chứ? Lần này giao dịch thiên tài địa bảo, chứ không phải tranh chữ, có tám phần cậu ta là người ngoài nghề!”
“Lão Đào, dẫn bọn họ lại đây đi!”
“Vâng!” Đào chưởng quầy đáp một tiếng rồi đi dẫn người.
Lúc này, trong tiếng cảm thán bất ngờ của mọi người, Diệp Lâm cầm bút viết lại “Tế chất văn cảo” của Nhan Chân Khanh, chữ viết của anh thậm chí còn tốt hơn bản hàng nhái đang được trưng bày ở đây.
Thấy vậy, quản lý Giả càng thêm chấn động.
Ông ta không thể tin nổi là trên đời này lại có một thiên tài thư pháp thông thạo các loại chữ cổ xưa như thế.
Vốn tưởng rằng đối phương nói mạnh miệng, kết quả không ngờ rằng đối phương nói được làm được.
“Triệu đại tiểu thư, trai chủ chúng tôi mời.”
Đào chưởng quầy tách mọi người ra, đi lên nói.
Nghe vậy, Triệu Uyển Đình nhíu mày, bắt đầu trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Cô vốn rất là tin tưởng Tàng Bảo Trai. Nhưng mà trải qua chuyện bản gốc Vương Hi Chỉ vừa rồi, cô cảm thấy mình giống như một con dê béo đợi làm thịt, ở đây đâu đâu cũng là hố.
“Đào chưởng quầy, tôi hi vọng quý trai biết, nhà họ Triệu chúng tôi không phải dễ lừa.”
Triệu Uyển Đình lạnh lùng cảnh cáo.
“Dược liệu lần này liên quan đến tánh mạng của ông nội tôi. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì thì nhà họ Triệu chúng tôi sẽ không để yên.”
Nghe vậy, Đào chưởng quầy vội vàng cười làm lành, nói: “Triệu đại tiểu thư bớt giận, lúc nấy chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Có điều, tôi muốn nói thêm một câu về đám dược liệu kia, Tàng Bảo Trai chúng tôi chỉ làm trung gian, giúp cô liên hệ với người bán, còn cụ thể thế nào thì các cô cứ nói chuyện với người bán.”