Nhuyễn cốt tán không màu không mùi, có dạng hạt bụi.
Sau khi hòa vào không khí, bị người ta hít vào trong cơ thể, dưới tình huống bình thường là sẽ không có bất cứ phản ứng nào.
Chỉ là một khi dùng sức thì sẽ có cảm giác cả người yếu ớt, không có một chút sức lực.
Dưới tình huống bình thường, Vương Phàm chắc chắn sẽ đề phòng.
Nhưng lúc nãy anh em nhà họ Mã đổ dược liệu ra, dược liệu bị trộn thêm nhuyễn cốt tán, xen lẫn bên trong bụi đất dính trên dược liệu, lại thêm sự chú ý của mọi người đều dồn lên dược liệu, ngay cả loại người từng trải như Vương Phàm cũng mắc mưu, nói gì đến người khác.
“Ha ha ha ha...”
Anh em nhà họ Mã đắc ý cười to, giống như đã khống chế được toàn cục.
Mặc kệ mày là giáo đầu cấm quân, đại thiếu nha nội, hay là đại tiểu thư hào môn gì đó, thì sự sống chết hiện giờ của bọn mày đều năm trong tay anh em bọn tao cả thôi.
Tam Hùng Mã Thị bọn họ tung hoành núi Trường Bạch Phụng Thiên mấy chục năm, người nào cũng có bản lĩnh và can đảm, đồng thời đều có đầu óc.
“Vương giáo đầu, nếu ông không trúng độc thì ba anh em bọn tôi cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của ông.”
Tên cầm đầu lộ ra vẻ mặc tiểu nhân đắc ý.
“Nhưng mà bây giờ, bất cứ ai trong bọn tôi đều có thể đánh ông. Tôi hỏi ông có phục không hả?”
Lão Ba nhà họ Mã cười nói: “Vương giáo đầu, tôi khuyên ông ngoan ngoãn ngồi
xuống, đừng có không biết điều:
Nghe vậy, Vương Phàm giận dữ trợn to mắt, có loại cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Ông ta hít sâu một hơi, định dùng cách tự mình hại mình để giải độc. Nếu không phải hết cách thì Vương Phàm cũng không định làm vậy. Bởi vì làm vậy sẽ là một kết quả giết địch tám trăm, tự hại một nghìn, say này chắc chắn sẽ để
lại bệnh ngầm, ảnh hưởng đến thực lực của bản thân.
“Anh em nhà họ Mã đúng không? Tao nhớ kỹ bọn mày rồi! Dám hạ độc tao hải! Đúng là to gan!”
“Biết tao là ai không hả? Rồi biết cha tao là ai không hả?” Hoa Quốc Đống giận dữ cảnh cáo.
“Tao chắc chăn sẽ báo với cha tao, hợp tác với đồng nghiệp bên phủ Phụng Thiên, chung sức bao vây đánh bọn mày! Để xem bọn mày có thể trốn đi đâu?”
Đối mặt với lời nói uy hiếp của Hoa Quốc Đống, những tên ăn hại bình thường chắc chắn sẽ kiêng dè.
Nhưng đối với đám người liều mạng trước mắt thì những lời uy hiếp kia chẳng là gì cả.
“Hoa nha nội phải không? Bọn tao sợ quá đi... ha ha ha...” Ba anh em nhà họ Mã giả vờ sợ hãi rồi cười chế giễu. “Mày nghĩ bọn tao bị dọa sợ lớn lên hả?”
“Anh em bọn tao vốn là tội phạm bị truy nã, chắc là sợ bị hợp tác bao vây đánh bắt?”
Triệu Uyển Đình cắn chặt răng, không ngờ có Vương giáo đầu đi theo rồi mà vẫn bị trúng kế của đối phương. Đúng là lòng người hiểm ác, khó lòng đề phòng!
Trong nhất thời, không khí hiện trường hơi căng thẳng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tuy răng bên phe Triệu Uyển Đình đang ở thế yếu, nhưng mà bọn họ vẫn không chịu phối hợp, biểu hiện cực kì mâu thuẫn.
Trai chủ thấy vậy thì vội vàng khuyên nhủ: “Triệu đại tiểu thư, hiện giờ chúng ta đều trúng nhuyễn cốt tán, cả người không có sức lực, đừng nên cứng đối cứng với
đám anh em nhà họ Mã.”
“Hay là chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, mọi người đều không có thù sâu hận lớn gì, chắc là anh em nhà họ Mã sẽ không làm đến mức khó coi.”
Tên cầm đầu nói: “Vẫn là trai chủ thức thời, nói lý lễ.”
“Đúng vậy, anh em bọn tôi chỉ vì tiền tài thôi, chứ không vì gì khác cả. Mấy người hãy thức thời, ngoan ngoãn phối hợp, để tránh ăn khổ.”
Triệu Uyển Đình vừa định nói gì đó thì Diệp Lâm đột nhiên mở miệng: “Được rồi, vậy cứ ngồi xuống tiếp tục nói chuyện đi.”