Mãng xà đột nhiên toát ra, tuy răng chỉ là một cái đầu cực kì to nhô lên mặt đất, nhưng mà cái cảnh đáng sợ ấy vẫn khiến mọi người xung quanh bị dọa ngây người.
Nhất là đám vệ sĩ nhà họ Trương gần đó, tất cả đều bị dọa gần chết. “Kia... kia là rắn thần mà bà Xà nuôi dưỡng mà... Sao lại...”
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ thiếu gia nhà mình lại bị con mãng xà do bà Xà nuôi dưỡng nuốt sạch sẽ.
“Trời ạ... mãng xà ở đâu ra vậy?” Đám người Lê Viên đều sợ tới mức run bần bật.
Mạnh Chu Huyền cũng giật mình nhìn về phía Diệp Lâm, không biết cậu thanh niên kia là thần thánh phương nào.
Diệp Côn Lôn? Ông ta chưa từng nghe danh hiệu ấy mà?
Diệp Lâm nhẹ nhàng xử lý người nhà họ Trương, coi như là giết người dọa khỉ, khiến đám người còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Diệp Lâm mặc kệ mọi người bị dọa sợ, chỉ lo nhìn về phía mười rương gõ. Đủ loại bảo vật quý hiếm, Diệp Lâm xem mà cảm thấy chóng mặt. Anh thầm nghĩ: không hổ là chợ đen, đúng là muốn cái gì có cái đó.
Nếu dựa theo quy trình đấu giá bình thường, với tài lực hiện tại của Diệp Lâm, chắc là đấu giá chưa được một phần bảo vật nữa.
Đúng là đi lối tắt bao giờ cũng nhanh hơn! Hiện giờ Diệp Lâm muốn lấy bảo vật nào thì lấy.
Diệp Lâm muốn lấy thiên tài địa bảo trên trăm năm và dưới trăm năm, tiếc là không lấy được nhiều như vậy.
“Ơ, đây là..”
Diệp Lâm mở nắp một rương gỗ ra, phát hiện bên trong là một chiếc kèn có loại hoa văn xinh đẹp kỳ lạ.
“Kèn rồng?”
Nghe nói kèn rồng được chế tạo từ tài liệu đặc biệt, hoa văn trên kèn rồng dùng để triệu hoán rồng và khống chế rồng.
Diệp Lâm từng nghe vị sư phụ thứ mười tám là đại sư bùa chú nói về truyền thuyết kèn rồng.
Diệp Lâm chỉ nhìn sơ qua là có thể nhận ra hoa văn trên kèn rồng. Anh cầm kèn rồng, điều động chân khí trong cơ thể, thử thổi vài cái. Kết quả là không thể phát ra âm thanh.
Không biết là do cách sử dụng của mình không đúng, hay là do trên đời này không còn rồng, nên không thể thổi ra tiếng?
“Thôi vậy, để từ từ nghiên cứu sau vậy.”
Diệp Lâm mang chiếc kèn theo người.
Thấy Diệp Lâm chỉ lựa chọn một chiếc kèn trong cả đống bảo vật, Mạnh Chu Huyền không nhịn được nảy sinh lòng tò mò.
Không ai có thể thổi ra tiếng chiếc kèn kia. Hoa văn trên kèn rất kỳ lạ, từng thu hút khá nhiều chuyên gia nghiên cứu bùa chú, cộng thêm là đồ cổ được khai quật ra †ừ cổ mộ, xem như có chút giá trị.
Chỉ là đấu giá vài lần liên tiếp, đều không có người báo giá.
Đến tận ngày nay, Mạnh Chu Huyền vẫn chưa biết rõ chiếc kèn kia là thứ gì.
“Chẳng lẽ thằng nhãi ranh kia... biết bí mật của chiếc kèn? Nhưng mà cậu ta cũng thổi không ra tiếng mà...”
Ngay sau đó, Diệp Lâm lại tiếp tục tìm kiếm trong rương gõ. Không ngờ lại tìm ra được một bảo bối khá tốt. Đó là một chiếc gương lớn cỡ bàn tay, chỉ là mặt gương không thể soi được gì cả.
Diệp Lâm tập trung cảm nhận, phát hiện đây là một loại bảo vật không gian, bên trong là một không gian rộng khoảng mười mét vuông.
Diệp Lâm thi pháp, dùng gương chiếu đồ vật, đồ vật lập tức biến mất, đồng thời xuất hiện trên gương, có nghĩa là đã bị thu vào trong gương.