“Ơ, sao cô ta cũng ở đây vậy?”
Trên đường đi ra ngoài, Diệp Lâm đột nhiên thấy phía trước có một cô gái bị đứt một tay, mất máu quá nhiều đang nằm dưới đất.
Anh đi đến gần xem, phát hiện là Kim Lũ Y. Diệp Lâm cúi người kiểm tra thương thế của cô.
Ngoài bị chém đứt một tay ra, thì còn bị trúng thuốc mê, thuốc mê đã lan tràn khắp toàn thân.
Nếu cứ để như vậy thì cô sẽ bị đổ máu đến chết trong cơn mê man. “Haizz...” Diệp Lâm than nhẹ một tiếng.
Không ngờ tính tình Kim Lũ Y lại mạnh mẽ đến như thế, chỉ vì chém giết người kia mà không tiếc tự chém một tay mình!
Không biết lúc cô đi tìm mình “báo thù”, cô cũng giống như vậy hay không? Nếu đã thấy được, Diệp Lâm tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. “May là cô gặp tôi, nếu không là coi như bỏ cánh tay này luôn rồi...”
Diệp Lâm nhặt cánh tay bị chặt đứt kia, nối lại trên tay Kim Lũ Y lần nữa.
Sau đó, anh tụ chân khí lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng phủ lên trên vết ghép, làn da lập tức trở nên trơn bóng như mới, không có một chút vết thương nào.
Ngoài Kim Lũ Y ra thì chẳng ai nhìn ra được rằng cánh tay mới vừa bị chém đứt.
Cuối cùng, Diệp Lâm chạm nhẹ đầu ngón tay lên trán Kim Lũ Y, dùng chân khí xua tan thuốc mê trong cơ thể cô.
Sau khi làm xong mọi thứ, anh thấy sắc mặt cô vẫn cứ trắng bệch, cho dù có chút thiếu máu, nhưng đã không còn nguy hiểm nữa.
Diệp Lâm vừa định bỏ đi, rồi lại hơi do dự, cuối cùng quyết định: “Cứu người thì cứu đến cùng vậy!”
Diệp Lâm bẻ một góc nhỏ linh chi nghìn năm, đút cho Kim Lũ Y đang hôn mê.
Khuôn mặt trằng bệch của cô lập tức hồng hào hẳn lên, ngay cả làn da dãi nắng dầm mưa thường ngày cũng trở nên mềm mại mịn màng.
Tới lúc này, Diệp Lâm mới đứng dậy bỏ đi.
Khi tới bên ngoài, Lê Viên đã bị viện quân đội cận vệ Yến Kinh bao vây và khống chế.
Bọn họ yêu cầu mọi người trong Lê Viên phải phối hợp thẩm vấn và điều tra.
Diệp Lâm không muốn ở đây lãng phí thời gian, cũng không muốn xung đột với quan binh.
Vậy nên, anh phất nhẹ khuôn mặt mình, rồi mới bước nhanh ra ngoài.
“Đứng lại! Cấp trên yêu cầu mọi người trong Lê Viên đầu không được đi ra ngoài! Mời...”
Tên thị vệ kia còn chưa nói xong thì chợt giật mình, nói tiếp: “Nha... nha nội, sao anh lại tới đây?”
“Tôi nghe nói bên này có đại án nên đến xem thử rồi về báo cáo với cha tôi.” Diệp Lâm cười bắt chuyện với thị vệ.
“Vậy nha nội mau đi đi!” Thị vệ vội vàng nhường đường.
Đúng vậy, Diệp Lâm tạm thời dịch dung thành Hoa Quốc Đống, rất nhẹ nhàng mà lừa thị vệ để đi ra ngoài.
Diệp Lâm mới vừa đi được một lát, Hoa Quốc Đống thật sự đã nghe tin mà chạy tới.
“Trời ạ, không ngờ ở đây lại xảy ra đại án, đáng lẽ lúc nãy không nên đi về!” Hoa Quốc Đống thấy đội cận vệ Yến Kinh khống chế nơi này trước thì rất là hối hận.
“Ơ, nha nội, sao anh lại về rồi?” Tên thị vệ vừa để Diệp Lâm đi, thấy Hoa Quốc Đống vội vàng chạy vào trong thì đi lên hỏi thăm: “Mới đây mà đã báo cáo xong với
Hoa đại nhân rồi hả?”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống không hiểu ra sao, thầm nghĩ tôi mẹ nó vừa mới tới, cậu nói “lại về rồi” là sao?
“Cậu là ai vậy, nhận nhầm người rồi hả?” Thấy thị vệ nói chuyện lung tung, Hoa Quốc Đống cũng không thèm để ý.
Thị vệ cũng có hơi ngơ ngác, gãi đầu, lẩm bẩm: “Nha nội đúng là vui buồn thất thường, mới đây mà trở mặt coi như không biết rồi?”