"Con gái à, Lưu thần y không chỉ giỏi mà là vô cùng tài giỏi đấy!" Cha Susan nói với vẻ ngưỡng mộ: "Dù con mắc bệnh gì, chỉ cần được ông ấy châm cứu, cam đoan sẽ khỏi bệnh! Chính vì vậy mà không ai ở Yến Kinh mà không biết đến cái tên Lưu Nhất Châm cải"
"Cậu của con đúng là hay thật, mời được cả một thần y như vậy. Nếu năm đó ông nội của con được Lưu thần y châm cứu, có lẽ ông ấy đã sống được thêm vài năm nữa rồi"
Nói đến đây, cha Susan lại nghĩ đến người cha đã khuất của mình, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối. Mẹ Susan tiếp tục hỏi: “Anh cả, sao anh quen biết được Lưu thần y vậy mà mời về vậy?”
Dù sao nhà bọn họ cũng chỉ là thường dân, làm sao có thể gặp được một nhân vật lớn như Lưu thần y, việc khám bệnh lại càng không dám nghĩ tới.
"Làm sao anh có thể quen biết một thần y như vậy được." Quách Hiểu Sơn nói: “Anh phải thông qua một ông chủ cũ, lại phải nhờ cậy qua nhiều lớp quan hệ mới liên lạc được đấy."
"Không ngờ tối nay Lưu thần y lại tới đây để chữa bệnh cho một nhà giàu. Ông ấy nói có thể ghé qua chỗ chúng ta xem thử. Chúng ta chỉ cần kiên nhãn chờ đợi là được."
Mẹ Susan nghe vậy thì không khỏi vui mừng, vội vàng cầu nguyện: "A Di Đà Phật, nhờ có Bồ Tát phù hộ độ trì, đêm nay mẹ con được cứu rồi!"
Diệp Lâm nghe được lời này, không khỏi cười khổ, thầm nghĩ không thể nào trùng hợp như vậy chứ? Lại gặp Lưu Văn Cảnh rồi.
Lúc này, mẹ Susan lại chống tay lên hông, tiếp tục xua đuổi: "San San, con có nghe thấy không? Cậu của con đã mời Lưu thần y đến chữa bệnh cho bà ngoại con
rồi! Bây giờ con có thể yên tâm rồi chứ?"
"Mau bảo bạn cùng lớp của con đi nhanh đi, cứ nhìn thấy cậu ta là mẹ lại khó chịu!"
Susan thấy vậy thì có hơi bối rối, không biết phải làm sao.
Dù sao thì cô ấy cũng không biết y thuật của Diệp Lâm như thế nào.
Hơn nữa, bây giờ tình thế đã thay đổi, xem ra cậu cả đã thật sự mời được một vị thần y vô cùng tài giỏi.
Susan không biết nên để Diệp Lâm tiếp tục chữa trị cho bà ngoại hay tiễn anh đi.
“Haha” Lúc này, Diệp Lâm khế mỉm cười: “Cho dù Lưu thần y mà các người nói có đến thì e rằng cũng không thể làm gì được với bệnh tình của bà cụ đâu. Đến lúc
đó, vẫn phải để tôi ra tay thôi."
Diệp Lâm chỉ liếc mắt nhìn lão bà trên giường bệnh cũng có thể nhìn ra tình trạng của bà.
Cùng với sự hiểu biết về Lưu Văn Cảnh, anh kết luận răng ông ấy sẽ không thể chữa được.
Nhưng Diệp Lâm vừa nói ra những lời này, mọi người trong phòng lại không khỏi biến sắc.
"Tên nhóc kia, cậu mạnh miệng quá đấy!" Quách Tiêu Sơn trừng mắt nhìn Diệp Lâm: "Cậu có thể chữa khỏi bệnh mà ngay cả Lưu thần y cũng không chữa được sao?"
"Cậu cho rằng cậu là ai? Sư phụ của Lưu thần y chắc?"
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Một ông già tóc trắng từ bên ngoài bước vào, mặc áo cổ tàu, khí chất phi thường.
"Đây là phòng của bà Quách, phải không?" Sau khi đi vào, Lưu Văn Cảnh bình tĩnh hỏi.
" Lưu thần y?" Quách Tiêu Sơn thấy vậy lập tức đi tới trước mặt ông ấy: “Đúng vậy! Đúng vậy! Làm phiền Lưu thần y quá!"
"Ừ!" Lưu Văn Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, lỗ mũi hếch lên trên trời, không hề để những người này vào mắt. Chẳng qua chỉ vì một ân huệ nên ông ta mới đến đây để xem thử mà thôi.
"Lưu thần y, mời ông vào trong." Quách Hiểu Sơn kính cẩn nhường đường, chỉ thiếu nước lấy chổi quét đường chào đón.
Phòng bệnh khá nhỏ, mọi người đều phải tránh đường. Nhưng Diệp Lâm vẫn đứng đó bất động.
Nhìn thấy Diệp Lâm như vậy, thần y tới cũng không tránh sang một bên, mẹ Susan không khỏi khiển trách: “Sao cậu còn đứng đó? Mau tránh sang một bên đi!"
Lưu Văn Cảnh đi vào, tình cờ nhìn thấy Diệp Lâm, người ông ta đột nhiên run lên, hai mắt mở lớn, ngạc nhiên nói: "Sư... Sư phụ?"
"Sao cậu cũng ở đây?"