Diệp Lâm vốn đang ở trên tầng cao nhất của biệt thự để luyện chế đan dược, thu hoạch được rất nhiều.
Nhưng đột nhiên, anh cảm thấy một vài luồng khí tức mạnh mẽ phát ra từ chân núi.
"Hửm?" Diệp Lâm hơi giật mình, cho rằng là nhắm vào mình.
Nhưng vừa leo lên mái nhà, nhìn xuống núi, anh đã nhìn thấy bóng dáng đáng loạng choạng của Trần Thơ Nhã.
"Hả?" Diệp Lâm lại nhẹ giọng kêu lên, cảm thấy khá kỳ lạ.
Trần Thơ Nhã chỉ là một người bình thường, sao có thể bị nhiều cao thủ như vậy truy lùng chứ?
Chuyện này là sao?
Ngay sau đó, Diệp Lâm đã nghĩ đến việc rắc rối có lẽ là do Kim Lũ Y gây ra. Nhưng gần đó không có khí tức của Kim Lũ Y.
Có vẻ như bạn của cô sắp gặp chuyện rồi.
Diệp Lâm quan sát hết thảy mọi chuyện dưới núi.
Mặc dù Trần Thơ Nhã cũng là một trong những nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi năm đó nhưng Diệp Lâm cũng đã chữa lành đôi chân của cô.
Có thể coi như hai bên đã giải quyết xong mối hận thù.
Vì vậy, Diệp Lâm không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng vừa quay người lại, anh lại mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Trần Thơ Nhã. Có hơi không đành lòng.
"Hừ, làm gián đoạn việc luyện đan của mình!"
Diệp Lâm bị phân tâm bởi tiếng ồn ào của đám người dưới núi.
Vì thế, trong nháy mắt, anh đã tới chân núi.
Anh đá một viên sỏi lên.
Nó ngay lập tức xuyên qua cổ tay của sát thủ và kịp thời cứu được Trần Thơ Nhã. "Ai đó?"
Ông già quay lại, giật mình sợ hãi.
Không ngờ trên ngọn núi này lại có cao thủ như vậy?
Diệp Lâm chậm rãi đi tới, tiện tay xoa lên trên mặt, thay đổi dung mạo cho giống với lần đầu gặp Trần Thơ Nhã.
Anh xuất hiện dưới cái tên Diệp Côn Luân.
"Thần y Diệp Côn Luân?"
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, Trần Thơ Nhã cảm giác như mình đang nằm mơ.
Dường như mỗi lúc cô bất lực và cần sự giúp đỡ nhất, anh luôn xuất hiện kịp thời để cứu cô ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Diệp Côn Luân?"