“Giết tôi?” Diệp Lâm nghe vậy thì thấy chẳng sao cả.
Bởi vì trong thời gian qua, anh không chỉ đắc tội một mình nhà họ Trương ở Phụng Thiên.
Bọn họ muốn tới đây tìm chết thì anh sẵn sàng chờ đợi.
“Ừ, tôi biết rồi” Diệp Lâm bình tĩnh gật đầu, hoàn toàn không lo sợ gì về chuyện này.
Thấy Diệp Lâm bình tĩnh như thế, Liễu Như Yên cũng không nói thêm gì nữa.
“Anh có Tiên nhi giúp đỡ, lại thêm thực lực của anh cũng rất mạnh, chắc là không thành vấn đề. Có điều, dù sao cũng phải cẩn thận hơn một chút.”
Nhà họ Trương ở Phụng Thiên vận dụng toàn bộ lực lượng của tứ đại gia tộc, nếu không phải vừa lúc nhà họ Liễu đang xảy ra chuyện, thì cả năm đại gia tộc Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi đều sẽ xuất hiện.
Liễu Như Yên lớn từng tuổi này, cũng chưa từng thấy loại cảnh tượng như thế.
Có thể thấy được là thực lực của đối thủ cực kì mạng, ngay cả nhà họ Trương ở Phụng Thiên cũng có phần kiêng kị.
“Tôi còn một vấn đề cuối cùng.” Liễu Như Yên chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi: “Sao anh có thể thu phục được Tiên nhi, khiến nó đồng ý ở lại bên cạnh anh vậy?”
Dù cho ba đời nhà họ Liễu cùng nhau ra sức, thì cũng không thể khiến con mãng xà kia hoàn toàn thần phục, đành phải cung phụng như thần, không được bất kính.
Cuối cùng thì mãng xà vẫn giết chủ rồi đi luôn. Không chỉ có Liễu Như Yên, mà cả nhà họ Liễu đều cực kì khó hiểu.
Chẳng lẽ trên thế giới này, còn có người nào hiểu rắn hơn nhà họ Liễu bọn họ sao?
“Tôi hứa với nó là giúp nó hóa rồng!” Diệp Lâm thấy Liễu Như Yên chân thành như thế thì cũng không giấu giếm.
“Hóa rồng?” Nghe vậy, Liễu Như Yên cực kì giật mình. Đây là một lý do mà cô chưa từng nghĩ đến.
Nhưng đối với mãng xà mà nói, lý do này vô cùng hấp dẫn, thậm chí là không thể từ chối.
Có điều, ngay sau đó, Liễu Như Yên buồn bã nói: “Nếu anh lừa gạt Tiên nhỉ thì rất khó mà tưởng tượng được hậu quả.”
Trong mắt Liễu Như Yên, hóa rồng gì đó là một chuyện cực kì hoang đường, giống như là một mánh lới lừa gạt, vẽ bánh nướng cho Tiên nhi, thế nào cũng sẽ có ngày bị vạch trần.
Khi ấy Diệp Lâm phải ăn nói thế nào với mãng xà?
“Ha ha...” Diệp Lâm cười nói: “Cô đừng lo lắng.”
“Tôi đã nói thì chắc chăn sẽ làm được!”
“Nếu không có chuyện gì thì cô về đi. Cảm ơn cô đã tới báo tin.” Diệp Lâm nói một tiếng cảm ơn, rồi quay người bế Trần Thi Nhã lên, từ từ đi xa.
Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, trong mắt Liễu Như Yên nhấp nháy vẻ tò mò.
“Chắc chăn sẽ làm được hả?”
“Tôi cũng rất chờ mong ngày Tiên nhi có thể hóa rồng!”
Sau khi đưa Trần Thi Nhã đang hôn mê về căn biệt thự dưới chân núi, Diệp Lâm quay về nhà, tiếp tục tập trung luyện chế đan dược.
Không bao lâu sau, Kim Lũ Y mới chậm chạp đuổi tới.
“Thi Nhãt”
Kim Lũ Y đi vào nhà, thấy bạn thân đang nằm trên sô pha thì cảm thấy yên lòng. May mà mình tới kịp, bạn thân chưa xảy ra chuyện.
Có điều, vừa bước vào nhà, cô đã nhạy bén mà nhận ra có dấu hiệu người ngoài xâm nhập.
Ngay sau đó, Kim Lũ Y mở theo dõi ra xem, quả nhiên nhìn thấy đám thích khách đồ đen phá cửa xông vào.
Kim Lũ Y cực kì giật mình. “Thi Nhã, cậu không sao chứ?”