“Vì sao tôi phải đi? Người vừa nãy rất lợi hại sao?”
Diệp Lâm không những không đi, ngược lại còn ngồi xuống.
“Hắn tên Thôi Hữu Lượng.” Bạch Vi Vi giới thiệu nói: “Trước kia nhà họ Thôi bọn họ chỉ là gia tộc hạng hai của Yến Kinh, sau này dựa vào anh tôi mới chen chân vào được gia tộc hàng đầu. Chỉ là sau này anh tôi bị bắt, bọn họ cũng tránh như tránh hủi.”
Theo như Bạch Vi Vi giới thiệu, trước kia Yến Kinh chỉ có năm gia tộc lớn, sau này dựa vào sự trỗi dậy của Bạch Thủ Kỳ, một hơi dìu dắt ra mười gia tộc lớn. Mà nhà họ Thôi chính là một trong năm nhà mới đó.”
“Nhà họ Thôi cũng ở gần đây.” Bạch Vi Vi nói: “Nếu như bây giờ anh không đi, đợi chút nữa bọn họ kéo nhau trở lại thì không kịp đâu.”
“Vậy thì cứ để bọn họ đến đi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi đợi!”
Khoảng chừng thời gian uống một tách trà vừa hết.
Bên ngoài đã vang lên tiếng nổ của xe.
“Đến rồi!”
Bạch Vi Vi đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một cái, chỉ nhìn thấy bên trong ba hàng người bên ngoài ba hàng người, chật kín sân, gần như bao vây hết căn biệt thự.
“Thằng ranh vừa nãy đâu?”
“Tốt nhất có giỏi thì đừng chạy, tao phải xem thử nó lợi hại như thế nào?”
Giữa tiếng người, Thôi Hữu Lượng vừa nãy bị dọa chạy lúc này lại vô cùng khí thế, dẫn đầu một đám côn đồ, hùng dũng xông vào biệt thự.
Lúc nhìn thấy Diệp Lâm vẫn còn ngồi ở đó, Thôi Hữu Lượng rõ ràng có chút kinh ngạc.
Vốn cho rằng nếu như Diệp Lâm thông minh thì cũng nên trốn đi từ sớm.
Nhưng mà… Thôi Hữu Lượng cười lạnh.
“Không đi càng tốt!”
“Xem ra mày thật sự không biết chữ chết viết như thế nào rồi?”
“Vậy hôm nay tao sẽ để đích thân mày thử nghiệm một lần!”
Trong lúc nói chuyện, người tập trung ở trong biệt thự ngày càng nhiều.
Đưa mắt nhìn chỉ thấy chi chít người, có khoảng chừng một trăm tên côn đồ.
Trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy sắt, bộ dạng vô cùng hung ác.
“Không phải mày đánh nhau rất giỏi sao?”
Thôi Hữu Lượng khiêu khích.
“Đến đây! Để tao xem thử, rốt cuộc mày đánh nhau giỏi như thế nào đi!”
“Tao dẫn một trăm anh em đến, đủ không? Không đủ tao kêu nữa! Bên ngoài còn một trăm người!”
Trong nhà ngoài nhà, tổng cộng có hai trăm tên côn đồ.
Dường như Thôi Hữu Lượng tin chắc sẽ thắng, cho rằng một người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết tên ranh đó.
Bạch Vi Vi nhìn thế trận trước mặt, cũng bị dọa sợ lùi vài bước, dựa vào góc tường.
“Tôi đã nói rồi, anh mau đi đi… Bây giờ muốn đi cũng đã trễ rồi…”
Diệp Lâm từ từ đứng dậy, an ủi cô: “Không cần sợ. Tôi lập tức đánh bọn họ đi.”
Lời này vừa nói ra, đám côn đồ ở trước mặt không khỏi cười thành tiếng.
Khi bọn họ đến còn cho rằng đối thủ sẽ là một người luyện võ cao lớn thô kệch, kết quả không ngờ tới chỉ là một tên thanh niên cao gầy?
“Thằng ranh, nếu bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với bọn tao thì bọn tao sẽ suy nghĩ về việc lát nữa sẽ nhẹ tay với mày!”
Đối mặt với sự khiêu khích của đám côn đồ đối diện, Diệp Lâm hoàn toàn không sợ, anh bước từng bước đi qua đó.
Khi khoảng cách của hai bên chỉ còn lại mười mét, đám côn đồ cầm gậy sắt lên, chuẩn bị nghênh chiến.
Cuối cùng Diệp Lâm cũng nghiêm túc.
Chỉ thấy Diệp Lâm ở trong bóng tối như hóa thân thành một tia chớp, xông vào trong đám người.
Chỉ trong một hơi thở, Diệp Lâm như bước vào nơi không người, nơi nào anh đi qua thì người ngã ngựa đổ.
Khi Diệp Phong dừng lại lần nữa thì phía sau lưng đã là một mảnh hỗn độn.
Đám côn đồ ở hai bên cũng bị dọa cho xanh mặt, nào có từng thấy qua cục diện một chọi một trăm như thế này?
Bọn chúng không khỏi lần lượt rút lui, cố gắng hết sức tránh né Diệp Lâm.
Thôi Hữu Lượng hoảng hốt trừng to mắt, nhìn Diệp Lâm lần nữa đi về phía mình, như tử thần đang ép sát khiến cho hắn quên cả hít thở.
Khi Diệp Lâm đến gần, mở miệng hỏi: “Thứ tao bảo mày trả lại đâu? Sao chỉ mang người đến còn đồ thì không?”
“Tôi… Tôi… Tôi…” Thôi Hữu Lượng sợ đến nỗi toàn thân phát run, sau đó chỉ ra bên ngoài nói: “Tôi quên rồi… Tôi… Tôi lập tức quay về chuẩn bị…”
Nói xong, Thôi Hữu Lượng cứng nhắc quay người, muốn bỏ trốn.
“Đến rồi còn muốn đi?” Giọng của Diệp Lâm lạnh lùng như tử thần, vang lên từ sau lưng gã: “Tao đã cho mày cơ hội nhưng mày lại tay không mà đến!”