Cho dù là kẻ thù của toàn bộ giới võ cổ, họ cũng sẵn sàng chết cùng tân Long Vương.
Cùng lúc đó.
Khác với nỗi sợ hãi của mọi người, Diệp Lâm vẫn ung dung, bình tĩnh. Võ cổ thì sao?
Cùng lắm cũng chỉ là tông sư cấp ba mà thôi.
Đừng nói là một cậu chủ nhà họ Tần chỉ mới đạt đến tông sư cấp ba.
Cho dù vừa rồi là một tông sư cấp một thì Diệp Lâm vẫn tự tin có thể gi ết chết kẻ đó.
Không thể động tới võ cổ?
Vậy thì Diệp Lâm này sẽ là người mà võ cổ các người không thể động tới! “Cậu chết chắc rồi!"
"Nhà họ Tần sẽ không buông tha cậu đâu!"
"Toàn bộ giới võ cổ sẽ không tha cho cậu!"
Lúc này, Mạc Viễn Sơn vẫn đang lớn tiếng mắng Diệp Lâm.
Dường như cái chết của một võ cổ giả đối với gã còn khó chịu hơn là chết cha chết mẹ.
"Anh nói xong chưa?”
Diệp Lâm bình tĩnh đi về phía gã. “Chưa đâu!"
"Tôi vẫn muốn nói...
Mạc Viễn Sơn vẫn rơi vào trạng thái điên loạn, không thể kiểm soát được bản thân.
"Nếu cái chết của một võ cổ giả khiến anh đau lòng như vậy."
"Vậy thì anh hãy cùng đi chết với anh ta đi!"
Nói rồi, Diệp Lâm bước ra.
Đâm thẳng vào tim Mạc Viễn Sơn.
Đột nhiên, trái tim của Mạc Viễn Sơn đông cứng lại.
Sau đó nổ tung.
Mạc Viễn Sơn nằm trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt khiếp đảm và khó tin.
"Phụt!"
Hiện trường lại đột nhiên tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên. Mọi người khiếp đảm nhìn Diệp Lâm.
Một đòn quyết đoán như như quỷ Tu La, khiến người ta phải rùng mình. Mọi người trong liên minh võ đạo sợ hãi lùi về sau.
Thay vì lo lắng về sự trả thù của nhà họ Tần trong tương lai, kẻ khát máu trước mặt dường như mới là điều đáng lo ngại hơn vào lúc này.
Lập tức, Diệp Lâm lớn tiếng nói với tất cả mọi người có mặt trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ.
"Người của nhà họ Tân bị giết, các anh sẽ không bị liên lụy!"
Nghe vậy, mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chẳng lẽ người này muốn độc chiếm quyền lực?
"Bởi vì từ nay về sau Liên minh Võ đạo Thiên Hạ sẽ biến mất ở Yến Kinh, còn các anh..."
Lời còn chưa nói xong.
Đột nhiên có một nhóm vệ sĩ từ bên ngoài xông vào.
"Người của liên minh võ đạo không được phép di chuyển!"
"Bỏ vũ khí! Ôm đầu! Ngồi xổm xuống!"
"Bắt tất cả những người từ liên minh võ đạo về quy án!"
"Ai trái lệnh sẽ bị giết ngay tại chỗ!"
Hoa Quốc Đống dẫn đầu đội cảnh vệ phủ Thuận Thiên tiến vào hiện trường để kiểm soát tình hình.
Đồng thời bắt giữ nhưng người thuộc liên minh võ đạo.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lúc này, Liên minh Võ đạo Thiên Hạ chi nhánh Yến Kinh đã bị Diệp Lâm và phủ Thuận Thiên cùng nhau tóm gọn.
"Anh hùng, tôi không đến muộn chứ?"
Hoa Quốc Đống đi tới Diệp Lâm trước mặt, mỉm cười chào hỏi.
Hóa ra Diệp Lâm đã gọi cho Hoa Quốc Đống trong lúc đang đợi người của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ đến.
Diệp Lâm có thể gi ết chết kẻ cầm đầu là Mạc Viễn Sơn.
Còn về phần những con kiến còn lại trong liên minh võ đạo, Diệp Lâm cũng lười ra tay, muốn giao cho cho phủ Thuận Thiên.
Hoa Quốc Đống nhiệt tình đồng ý, bày tỏ sự sẵn sàng giúp đỡ.
Bình thường anh ta đã muốn có cơ hội để bắt hết bọn chúng, hôm nay tình cờ lại có cơ hội tốt như vậy, có thể coi là lập được một chiến công lớn, cũng
tránh việc cha anh ta suốt ngày nói anh ta không làm được việc gì nên hồn.
Trong đám côn đồ này, có lẽ chẳng có ai sạch sẽ cả, bị bắt giam vài năm sẽ giúp xã hội yên bình hơn.
"Cảnh vệ trưởng!"
Lúc này, một cấp dưới hoảng sợ chạy đến báo cáo.
"Một võ cổ giả được tìm thấy tại hiện trường... Đã chết rồi ạ!" Cái...cái gì?
Nghe vậy, Hứa Quốc Đông lập tức sửng sốt.
“Cậu đã kiểm tra kĩ chưa?”
Anh cảnh vệ kia giơ tấm bài đeo ở thắt lưng của Tần công tử ra: “Các võ cổ giả đều mang theo những vật đặc biệt... Tôi không nhận lầm đâu ạ.”
"Tần Hạo?" Hoa Quốc Đống lấy ra tấm bài ra, trên đó có khắc tên của người chết và huy hiệu của gia tộc võ cổ nhà họ Tần!
"Người của nhà họ Tân trong bảy gia tộc võ cổ sao?"
Hoa Quốc Đống khiếp đảm nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi đã giết anh ta."