“Rốt cuộc sư phụ cậu là ai?”
“Là thần thánh phương nào?”
Dư chân nhân vô cùng kinh sợ, liên tục lùi về phía sau, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Diệp Lâm không lên tiếng, anh chậm rãi đi tới, kim quang quanh thân bắn ra xung quanh,
nhắm thẳng về phía mục tiêu.
Chỉ nghe thấy một tiếng Trắc vang lên, âm thanh như tiếng sấm đánh xuống mặt đất.
Diệp Lâm vươn tay, hét lớn một tiếng. “Lôi tới!"
Trên đỉnh mái nhà giống như có một bàn tay khổng lồ úp xuống
Đánh về phía đầu của Dư chân nhân.
Tia chớp ập tới, như muốn bao phủ cả người hẳn ta trong lòng bàn tay mang lôi điện kia.
Dư chân nhân ngẩng đầu lên, miệng há to, cơ thể cháy đen như bị điện giật, thân thể bị vùi dưới sấm sét, rơi mạnh xuống, không rõ sống chết.
Diệp Lâm vung tay, kim quang tỏa ra xung quanh.
Đại sảnh biệt thự to như vậy lại bị bóng tối bủa vây lần nữa.
Yên lặng! Xung quanh tĩnh lặng!
Dường như nơi này biến thành một vực sâu không thấy đáy, tĩnh lặng không một âm thanh.
Trong bóng tối, tất cả đều nhìn chăm chăm Diệp Lâm, trong đầu vẫn quẩn quanh dáng vẻ Diệp Lâm điều khiển lôi điện, một chiêu g.ết chết Dư chân nhân, cảnh tượng thật kinh hoàng.
Lúc bấy giờ, Bạch Vi Vi hoàn toàn kinh ngạc. và ngây người trước thần uy của Diệp Lâm.
Nếu lúc đầu, Bạch Vĩ Vi từ hoài nghỉ đối với Lâm cho tới dần dần có chút sự tin tưởng khi thấy hän một địch trăm.
Thì ngay lúc này, Bạch Vi Vi vô cùng tin tưởng Diệp Lâm.
Dựa vào thực lực Diệp Lâm, anh không chỉ trở thành chỗ dựa cho nhà họ Bạch mà còn là thần bảo hộ của bọn họ.
Ngọn lửa hy vọng trong mắt Bạch Vi Vi bốc. cháy hừng hực.
Nhà họ Bạch sắp trỗi dậy rồi!
Còn đám người nhà họ Thôi ở bên kia còn sợ hãi và khiếp sợ hơn cả Bạch Vi Vi.
Nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm!
“Tên nhóc thối này, rốt cuộc con đã đụng trúng quái vật gì thế hả?”
Ông cụ Thôi bị dọa tới liên tục nuốt nước bọt, cơ thể run lẩy bẩy.
Ông ta bỏ ra một số tiền lớn để mời Dư chân nhân, lại bị đối phương dùng một chiêu giết ngay lập tức, như này còn phải làm sao đây?
“Con...Con cũng không biết...” Thôi Hữu Lượng đau khổ, ngây người ra.
Hắn chỉ giống như mọi khi, tới biệt thự nhà họ Bạch để cướp chút đồ tốt mà thôi.
Ai có thể ngờ được, hôm nay lại gặp được. một vị Diêm Vương sống tới chiếm cứ nơi này chứ?
Cạch cạch!
Sau khi giải quyết xong Dư chân nhân, Diệp Lâm bước từng bước, đi tới chỗ hai cha con nhà họ Thôi.
Nhìn thấy Diệp Lâm đi tới chỗ mình, Thôi Hữu Lượng rùng mình, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Cha... Cha...Vừa rồi con điện cho cha...Nói cha chuẩn bị tiền, cha có chuẩn bị không?
Nghe thế, ông cụ Thôi ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không...Không có...”
Lúc đó ông dẫn Dư chân nhân tới, tự cho là không có bất trắc, việc dễ như trở bàn tay, cần gì phải tốn thời gian chuẩn bị số tiền lớn như vậy chứ?
Nhưng ai mà ngờ được, Dư chân nhân tới lại bị hạ gục trong một chiêu như này!
Xong rồi... Lòng Thôi Hữu Lượng trầm xuống, rắc rối tiếp theo, còn lớn hơn cả việc bỏ ra một tỷ rồi.
“Tiền đâu?”
Trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm vang lên.
Cha con nhà họ Thôi đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra Diệp Lâm đã đứng trước mặt bọn họ.
Đối mặt với khí tức đáng sợ của Diệp Lâm, hai cha con bọn họ sợ tới mức không thở nổi.
“Tới...Tôi tới vội quá... Tôi quên chuẩn bị..“Ông cụ Thôi chỉ có thể trả lời nửa vời.
“Vậy tiếp tục gọi điện thoại gọi người đi.” Diệp Lâm nói: “Nhưng bây giờ phải chuẩn bị hai tỷ!"