Tên này điên rồi sao?
"Tôi đánh anh đấy, thì sao?"
Diệp Lâm tỏ vẻ thờ ơ.
"Nhà họ Bàng các anh đã hại tôi phải ngồi tù năm năm!" "Tôi đánh anh một cái mà anh đã không chịu nổi rồi sao?"
Việc Diệp Lâm bị buộc tội và bỏ tù oan phần lớn trách nhiệm là do Viện Kiểm sát.
Diệp Lâm không tin bọn họ không tìm ra được chân tướng. Họ không muốn điều tra?
Hay cố ý làm vậy?
Tóm lại, vụ án này có liên quan mật thiết đến nhà họ Bàng. "Đây chỉ mới là khởi đầu thôi!"
“Nhà họ Bàng các anh đã bắt tôi phải ngồi tù năm năm.” "Vậy tôi cứ đập năm chai rượu vào đầu anh rồi tính tiếp!" Nói rồi, Diệp Lâm đưa tay cầm lấy một chai rượu khác lên. Trong khoảnh khắc, hiện trường lại trở nên náo động.
Không ai ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đánh Bàng thiếu để trút giận vì sự việc năm năm trước?
"Tên này điên thật rồi!"
"Năm đó chính anh ta lái xe đâm chết người mà, anh ta còn tỉnh táo không vậy?"
"Sau khi ra tù, anh ta còn dám trả thù thiếu gia nhà họ Bàng? Đúng là ngang ngược!”
Nghe vậy, Bàng thiếu lập tức sửng sốt.
Cha anh ta đã xử lý vô số vụ án, nhưng không có tù nhân nào dám kiêu ngạo. như Diệp Lâm, sau khi ra tù lại dám báo thù?
"Mẹ nó, anh muốn chết, phải không?" Bàng thiếu vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.
"Tôi sẽ cho anh một trận thừa sống thiếu chết, sau đó sẽ đưa anh vào tù. Cả đời anh sẽ không bao giờ thoát ra được đâu!"
Vừa nói, Bàng thiếu vừa vẫy tay, các vệ sĩ và tay sai xung quanh anh ta lập tức lao về phía trước.
Đối mặt với sự bao vây và trấn áp của một đám người to lớn, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh ngồi đó, thản nhiên ném chai bia vừa nhặt được thẳng về phía trước.
Vút!
Chai bia dễ dàng xuyên qua nhóm vệ sĩ và đập chính xác vào đầu Bàng thiếu. Choang!
Cái chai vỡ tan!
Đầu của Bàng thiếu vừa được băng bó xong lại chảy máu.
Cú va chạm khiến anh ta choáng váng, đầu óc ong ong.
Lúc này, mọi người lại một lần nữa sửng sốt, há hốc mồm.
Tất cả đều mắt chữ A, mồm chữ 0, lộ ra vẻ không thể tin được. "Điên rồi!"
"Tên nhóc họ Diệp đó điên thật rồ!"
Sắp chết đến nơi mà còn dám dùng chai rượu đánh Bàng thiếu? Đúng là không biết chứ “chết” viết như thế nào!
"Ahl"
Bàng thiếu ôm đầu hét lớn.
Sau đó, anh ta tức giận gầm lên: "Giết anh ta! Giết anh cho tôi!"
Lúc này, Diệp Trạch cũng từ dưới đất đứng dậy, cùng đám vệ sĩ và tay sai xông tới.
Như thể vì đại nghĩa diệt thân, lập công chuộc tội, ra tay trước để cầu xin sự tha thứ của Bàng thiếu.
"Dừng lại!" Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh lớn.
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đám người đang xem náo nhiệt lập tức tản ra.
Một thanh niên cao lớn bước ra ngăn chặn vụ việc.
"Hoa thiếu gia!"
"Thì ra là cảnh vệ trưởng!"
Thấy vậy, mọi người xung quanh đều nhường bước và gật đầu chào hỏi.
Đúng vậy, người tới không ai khác chính là Hoa Quốc Đống.
Anh ta cũng là một trong những nhà đầu tư của quán bar này.
Khi nhìn thấy Hoa Quốc Đống, tất cả mọi người đều nghĩ: “Xong rồi, tên nhóc họ Diệp này tiêu đời rồi!”
Dù sao Hoa Quốc Đống cũng là người của phủ Thuận Thiên!
Cộng thêm mối quan hệ giữa Hoa Quốc Đống và Bàng thiếu, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên nhóc này.
"Quốc Đống, cậu đến rồi sao?”
Như thể nhìn thấy người giúp đỡ, Bàng thiếu vội vàng nói: "Mau! Cậu mau gọi người của phủ Thuận Thiên đến đây!"
“Tôi phải đánh chết cho tên nhóc này một trận, sau đó nhốt anh ta vào tù!”
Hoa Quốc Đống liếc nhìn cái đâu đây máu của Bàng thiếu, lắc đầu bất lực.
Sau đó, anh ta nghiêm túc nói: "Văn Hiên, xin lỗi cậu, tôi thể bắt người này được!"