Phải biết rằng Diệp Trạch có thể quen biết loại công tử cấp bậc như Bàng Văn Hiên cũng đã đủ để cậu ta cảm thấy mình ghê gớm cực kì.
Còn người mà Diệp Lâm quen biết, không một ai thua kém với Bàng Văn Hiên cả.
Vậy nên Diệp Trạch khó lòng tiếp thu được tất cả những chuyện này.
Nếu nói là nhận lầm người, một Hoa Quốc Đống nhận lầm người cũng được đi, nhưng nếu thêm một Hàn Anh cũng nhận lầm người nữa thì sao có thể chứ?
“Sư phụ?” Hoa Quốc Đống đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Không ngờ các mối quan hệ của sư phụ lại rộng đến mức ngoài dự đoán của mình.
Ngay cả chị cả trong giới bọn họ cũng cung kính gọi một tiếng tiên sinh với sư phụ mình.
Lần này mình xem như uổng công lo lắng rồi. “Sư phụ đúng là trâu bò mài”
Hoa Quốc Đống lại nghĩ đến năng lực của sư phụ, chị cả coi trọng cũng là chuyện bình thường thôi.
Rốt cuộc thì người có quyền cao chức nặng cũng phải gặp các vấn đề như sinh lão bệnh tử, còn sư phụ của mình thì lại có năng lực làm người chết thành người sống.
Chỉ với điểm này cũng đủ để toàn bộ cao tầng Đại Hạ coi trọng Diệp Lâm. “Chị... chị cả...”
Giờ phút này, Bàng Văn Hiên cũng dần hồi hồn từ trong cơn ngạc nhiên. Anh ta vốn tưởng rằng chị cả sẽ chống lưng trả thù cho mình.
Kết quả tuyệt đối không ngờ rằng... thằng nhãi kia ngay cả chị cả cũng quen biết?
Hơn nữa, Bàng Văn Hiên chưa từng thấy một mặt nho nhã lễ độ như thế của chị cả.
Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Mình đang làm ác mộng hả?
“Tiểu Hiên Tử, cậu nói là Diệp tiên sinh đánh cậu?”
Hàn Anh quay đầu nhìn về phía Bàng Văn Hiên.
Chỉ là một cái liếc mắt, lại khiến Bàng Văn Hiên sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tuy rằng anh ta còn chưa hiểu mối quan hệ giữa Diệp Lâm và Hàn Anh, nhưng mà cục diện trước mắt đã rất rõ ràng.
Chị cả Hàn Anh sẽ không ra mặt trả thù cho mình nữa.
“Vâng...” Bàng Văn Hiên gật đầu như khúc gỗ.
“Ừ” Hàn Anh cũng gật đầu: “Diệp tiên sinh muốn đánh thì cứ đánh.” “Tiểu Hiên Tử, nể mặt chị, chuyện này dừng ở đây đi.”
Vừa nghe vậy, mọi người xung quanh đều ồ lên.
Bọn họ thật sự không thể tin nổi là chỗ dựa mới đến của Bàng Văn Hiên lại đi thiên vị phía đối địch.
Tuy rằng đã đoán trước được, nhưng khi nghe Hàn Anh tự mình nói ra lời, Bàng Văn Hiên vẫn cảm thấy có chút không thể tiếp thu được.
“Wì... vì sao vậy?” Bàng Văn Hiên nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh ta đánh em thành như vậy, vì sao phải bỏ qua chứ?”
Tuy rằng Bàng Văn Hiên tôn trọng chị cả Hàn Anh, nhưng mà anh ta vẫn không thể nuốt trôi cơn tức được.
Thế này mà còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được nữa!
Huống chỉ, hiện nay đang ở trước mắt bao người, mình tốt xấu gì cũng là con trai của phó viện trưởng viện kiểm sát.
Hôm nay lại bị một kẻ bị nhà họ Diệp vứt bỏ đánh thành thế này, nếu cứ bỏ qua thì sau này Bàng Văn Hiên anh ta làm sao còn chơi bời ở Yến Kinh được nữa,
rồi làm sao còn mặt mũi đi gặp ai nữa?
“Không vì sao cả!” Hàn Anh lạnh lùng trả lời: “Nếu cậu cứ đòi lý do cho được thì coi như là Hàn Anh chị muốn bảo vệ Diệp tiên sinh đi!”
“Nhà họ Hàn chị thiếu anh ta một ân tình. Chị cần có chị ở đây, thì các cậu đều không được động đến Diệp tiên sinh.”
Ân tình? Nghe vậy, mọi người đều không hiểu ra sao.
Rốt cuộc là loại nợ ân tình nào mà có thể khiến cho Hàn Anh làm được đến mức này?
Thật ra thì không chỉ có người khác khó hiểu, mà ngay cả Diệp Lâm cũng khó hiểu.
Anh cảm thấy buồn bực, không nhịn được hỏi: “Hàn tiểu thư, xin hỏi chúng ta quen biết nhau sao? Rốt cuộc là cô nợ tôi ân tình gì? Sao tôi không nhớ vậy?”
Ồ!
Lại là một trận ồ ầm ï. Lúc này, Bàng Văn Hiên suýt nữa tức giận hộc máu.
Anh ta thầm nghĩ: Hôm nay chị cả cũng uống lộn thuốc nữa hả? Chị đi dốc sức bảo vệ người ta, trong khi người ta không hề quen biết chị!