Để bảo vệ cấp trên của mình, phụ tá Ân Hồng Trang đã chủ động đứng ra, chuẩn bị nghênh chiến.
"Cô?"
Hàn Anh cười khinh thường: “Cô không đủ tư cách để đấu với tôi!”
"Nếu không phải nể mặt Kim Lũ Y, cô thậm chí không có tư cách để tiến vào đây!"
Hàn Anh hoàn toàn không để ý đến vị phụ tá này.
Ân Hồng Trang hừ lạnh một tiếng, ăn miếng trả miếng: "Nếu không phải vì nể mặt đại nhân của chúng ta, tôi cũng không thèm nói chuyện với đám con nhà giàu vô học như các người. Một đao của tôi cũng có thể biến nơi này thành đống đổ nát!"
Những lời này vừa nói ra, không chỉ Hàn Anh tức giận mà cả Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng không thể ngồi yên.
"Cái gì, cô nói ai vô học bất tài? Một phụ tá nhỏ nhoi như cô mà cũng dám ngạo mạn trước mặt chúng ta! Ai cho cô cái can đảm đó vậy hả?"
"Kim đại nhân, sao cô không quản lý người của mình đi? Cứ để cô ta nói nhảm như vậy à?"
Kim Lũ Y nói với Ân Hồng Trang: "Hồng Trang, cô lui xuống đi."
“Vâng!” Ân Hồng Trang liếc nhìn Hàn Anh một cái, sau đó mới bước sang một bên.
Chỉ nghe Kim Lũ Y tiếp tục nói: "Hàn Anh, tôi không rảnh ở đây tranh cãi với co. Nếu cô thật sự muốn khiêu chiến với tôi thì hãy đợi đến đại hội quân sự lần
sau, chúng ta sẽ phân thắng bại!"
Đại hội quân sự được Bộ Quốc phòng chức năm năm một lần, quy tụ tất cả các chiến binh mạnh nhất từ chín chiến khu.
Đó sẽ là một sự kiện lớn của toàn thể giới quân sự Đại Hạ.
Trong đó, những cuộc tranh tài giữa các chiến khu đương nhiên sẽ là điểm nhấn.
“Được!” Hàn Anh gật đầu: “Đến lúc đó, tôi sẽ đánh bại cô trước mặt toàn quân!”
Cuối cùng, hai người hẹn tái đấu tại đại hội quân sự.
Ngay lúc Kim Lũ Y đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Bây giờ, ở Yến Kinh đang có một cao thủ thần bí. Nếu cô thật sự ngứa ngáy thì có thể tìm anh ta để giao hữu."
"Nếu cô có thể đánh bại anh ta, tôi sế tâm phục khẩu phục!"
Nghe vậy, Hàn Anh cũng không khỏi tò mò.
“Rốt cuộc đó là thần thánh phương mà có thể khiến cô nể trọng như vậy?”
Hàn Anh biết rất rõ Kim Lũ Y cũng giống như mình, là người không dễ dàng khuất phục người khác. Nếu cô đã nói ra điều này thì có nghĩa là người này rất mạnh, thậm chí còn hơn cả hai người họ.
"Anh ta tên là Diệp Côn Luân!" Nói xong, Kim Lũ Y ranh mãnh liếc nhìn Diệp Lâm.
Mặc dù cô không vạch trần Diệp Lâm trước mặt mọi người, nhưng cũng chỉ cách một bước mà thôi!
Sau đó, cô lại nghĩ, sao mình đã nói đến vậy mà Hàn Anh cũng không phát hiện ra Diệp Lâm bên cạnh là một tên giả mạo nhỉ?
Người mà nhà họ Hàn thực sự kính trọng chắc chăn là Diệp Côn Luân chứ không phải Diệp Lâm!
Tuy nhiên, Hàn Anh không suy nghĩ nhiều mà chỉ lẩm bẩm và lặp lại cái tên đó nhiều lần trong miệng.
"Diệp Côn Luân? Diệp Côn Luân!" Hàn Anh hỏi mọi người xung quanh: “Các anh có biết người này không?”
"Cái này... Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng tỏ vẻ bối rối, tự hỏi người này xuất hiện ở Yến Kinh từ khi nào?
Họ chưa bao giờ nghe qual
Suy cho cùng, Diệp Lâm chỉ xuất hiện với cái tên Diệp Côn Luân vài lần, và có rất ít người thực sự biết được thân phận này.
Ngay cả Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, cả hai đều cảm thấy rất lạ.
“Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó..." Cả hai người đều lắc. đầu.