Có lẽ là vì áy náy khi mấy năm qua không quan tâm đứa con trai này, nên ông không mang thái độ ác liệt như Diệp Trạch, ngược lại còn chủ động hỏi thăm tình hình dạo này của Diệp Lâm.
Giống như là hai cha con xa cách nhiều năm, hỏi đông hỏi tây khi gặp lại nhau.
Các khách khứa xung quanh đều giật mình, dường như không ngờ rằng Diệp Nguyên Cát vẫn còn tình cảm với đứa con trai này.
“Xem ra ông chủ Diệp vẫn còn thương yêu Diệp Lâm.” “Dù sao thì cũng là cha con mài”
Chắc là vì dưới sự tấn công dịu dàng, sự hận thù trong lòng Diệp Lâm cũng giảm đi vài phần, không còn hùng hổ doạ người nữa.
“Con đã về rồi thì cùng nhau vào đi.” Diệp Nguyên Cát nói: dẫn con đi gặp ông nội một lần.”
Thấy cha mình có thái độ tốt đẹp với Diệp Lâm, Diệp Trạch không nhịn được nổi cơn ghen ghét.
Giống như tình thương của cha chỉ thuộc về mình bị Diệp Lâm đoạt đi vậy.
“Cha!” Diệp Lâm lập tức lớn tiếng nhắc nhở: “Hiện nay anh ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp rồi. Sao cha có thể để anh ta vào nhà vậy chứ?”
“Hơn nữa, anh ta vừa tới liền gây ầm ï, còn đánh con nữa kìa!”
Đối mặt với đứa con trai út gây chuyện vô lý, Diệp Nguyên Cát cũng rất bất đắc dĩ.
Ông làm cha, sao có thể vui vẻ khi thấy hai anh em trở mặt với nhau?
“Trạch Nhi!” Diệp Nguyên Cát nói với giọng điệu tha thiết: “Dù sao thì nó cũng là anh trai con, còn đừng làm loạn nữa.”
Không đợi con trai út oán trách, ông tiếp tục nói: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi. Trạch Nhi, con tiếp tục đón khách. Phong Nhi, con theo cha đi vào trong!”
Dứt lời, Diệp Nguyên Cát tự mình dẫn Diệp Lâm đi vào bên trong hội trường.
Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, trong mắt Diệp Trạch tràn đầy thù hận. Anh ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đây không chỉ đơn giản là một lần Diệp Lâm tranh giành cha với mình, mà còn là một lần tranh giành gia sản, thậm chí là địa vị trong nhà họ Diệp với mình.
“Diệp Lâm, nếu anh dám trở về đoạt mọi thứ với tôi, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
Diệp Trạch vội vàng móc điện thoại, gọi cho mẹ kể hết mọi chuyện xảy ra ở đây.
Đương nhiên, anh ta chủ yếu là nói cho mẹ mình biết rằng Diệp Lâm tới đây, để bà chuẩn bị sẵn tâm lý, xem có thể tìm được cơ hội đuổi Diệp Lâm đi hay không.
“Hừ, tên súc sinh kia còn dám trở về nữa hả!” Hứa Như Vân nghe vậy thì cũng rất giật mình. Có điều, bà ta chợt cười lạnh nói: “Ừ, đợi lát nữa xem mẹ dạy dỗ nó thế nào!”
Sau khi báo tin cho mẹ xong, Diệp Trạch mới tạm thời yên tâm, mong chờ lát nữa mẹ mình có thể thay mình dạy cho Diệp Lâm một bài học, đồng thời xả giận cho mình.
Đúng lúc này, người trong năm đại gia tộc cũng đã đến.
“Không biết Diệp tiên sinh đến chưa?” “Chúng ta ở đây đợi Diệp tiên sinh hay là đi vào bên trong đợi?”
“Lúc nấy tôi có gọi điện thoại cho Bạch đại tiểu thư. Cô ấy nói là Diệp tiên sinh đi rồi, chắc là đang ở bên trong hội trường.”
“Vậy thì đi vào bên trong xem thử. Nếu không có thì chúng ta ra bên ngoài chờ.”
Thấy đám khách quý hôm nay đã đến rồi, Diệp Trạch thay vẻ mặt tươi cười, tự mình đi lên đón.
“Ồ, thăng nhóc này chính là đứa em trai cùng cha khác mẹ của Diệp tiên sinh đấy hả?”
Đám người Thôi Hữu Lượng vừa nhìn là biết ngay Diệp tiên sinh không thích đứa em trai cùng cha khác mẹ kia, sao có thể nể mặt chào hỏi anh ta được?
“Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, đám người Thôi Hữu Lượng không hề nhìn Diệp Trạch một cái nào, cứ vậy mà đi thẳng vào bên trong hội trường.
“Ơ kìa..” Diệp Trạch giống như là mặt nóng dán mông lạnh người ta, hoàn toàn bị người ta bỏ qua, coi như là không khí.
Ý cười trên mặt anh ta cứng đờ.
Diệp Trạch rất buồn bực, không hiểu mình tiếp đón sơ suất chỗ nào, mà khiến cho năm đại gia tộc cùng nhau làm lơ mình, giống như là đã bàn trước vậy.