Diệp Nguyên Cát bị kẹp giữa hai người, cố gắng ngăn chặn cuộc chiến.
Khung cảnh lại rơi vào tình trạng hỗn loạn ngắn ngủi.
"Đủ rồi!"
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền đến.
"Đánh cãi chửi nhau ở trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa?”
"Hai mẹ con các người không cảm thấy xấu hổ sao?"
Lúc này, ông Diệp đột nhiên bước tới.
"Ông Diệp!"
Thấy vậy, những vị khách xung quanh đều ngạc nhiên và lần lượt chào hỏi. Ông Diệp khế gật đầu với mọi người, đánh giá một vòng những người có mặt. Nhìn thấy năm đại gia tộc đều không ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu để năm đại gia tộc thấy được, chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?
"Cha." Hứa Như Vân tức giận nói: "Thằng... Thằng nhóc này vẫn luôn đối đầu với con. Lần trước nó vừa ra tù đã dám đánh con. Con nghe nói vừa rồi nó còn đánh Trạch Nhi ở bên ngoài nữa, đúng là ngỗ ngược mài"
Ông Diệp nhìn Diệp Lâm, đã năm năm không gặp, trong lòng có chút xa lạ.
"Sao nào? Cháu không mẹ kế thì thôi đi, chẳng lẽ đến ông nội cháu cũng không nhận hay sao?"
Ông Diệp thấy Diệp Lâm mãi không lên tiếng chào mình, trong lòng không khỏi có chút tức giận, thầm nghĩ răng đứa trẻ này ngày càng chẳng ra làm sao.
"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát khế huých con trai, sau đó mỉm cười giải thích: "Thằng nhỏ này đã lâu không về, chắc hẳn nhìn thấy ông kích động đến không nói nên lời thôi ạ."
"Ông nội..." Diệp Lâm khó khăn mở miệng.
Công bằng mà nói, anh và họ đều là máu mủ ruột thịt nên vẫn có chút tình cảm gắn bó.
Nhưng không hiểu vì sao, năm năm sau khi rời khỏi nhà, Diệp Lâm lại càng cảm thấy vô cùng thờ ơ với gia đình này.
Như thể anh là một người xa lạ vậy.
Cho dù nhà họ Diệp không đuổi anh ra khỏi nhà thì dường như Diệp Lâm cũng đã càng ngày càng rời xa căn nhà này rồi.
"Hừ!" Ông Diệp khịt mũi lạnh lùng.
Trước mặt nhiều khách như vậy, ông ta khó mà đuổi cháu trai ra ngoài ngay tại chỗ được, như vậy thì vô tình quá.
Vì vậy, ông Diệp đã cho đứa cháu bất hiếu này một cơ hội để thể hiện sự khoan dung độ lượng của mình.
“Diệp Lâm.” Ông Diệp tiếp tục nói: “Nếu hôm nay cháu chủ động trở về, ông sẽ cho cháu một cơ hội để trở về với gia tộc.”
“Thứ nhất, cháu phải thành tâm sám hối, quỳ xuống và thề sẽ không bao giờ gây chuyện nữa."
..
"Thứ hai, Hứa Như Vân dù sao cũng là mẹ của cháu, thân là con trai, cháu không thể ngỗ ngược như vậy được, phải thành tâm xin lỗi nó và thề sẽ đối xử với nó như một người mẹ, không bao giờ vô lễ nữa."
"Chỉ cần cháu có thể làm được hai việc này, ông sẽ cho phép cháu trở về nhà họ Diệp."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Diệp đều cảm thấy như vậy là quá dễ dàng đối với đứa trẻ này.
Chỉ là một lời thề đơn giản và một lời xin lỗi có lệ, không có hình phạt nào cả, vậy là quá nhẹ nhàng rồi.
“Ông cụ này miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng trong lòng vẫn thương cháu trai.”
Thấy vậy, những vị khách xung quanh cũng khen ngợi tấm lòng rộng lượng của ông Diệp.
Họ thậm chí còn bắt đầu chúc mừng cháu trai lớn của nhà họ Diệp đã trở về, gia đình đoàn tụ vui vẻ.
Tuy nhiên, Hứa Như Vân nghe xong lại không chịu để yên: "Mày phải quỳ xuống xin lỗi mới được!"
"Lâm Nhi!" Diệp Nguyên Cát cũng lập tức nháy mắt với Diệp Lâm, thúc giục anh nhanh lên, kẻo ông nội lại đổi ý.
Đúng lúc mọi người nghĩ rằng nếu ông Diệp đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ đồng ý và trở về gia đình.
Tuy nhiên, Diệp Lâm lại cười nhạo. Một lời nói đánh tan ảo tưởng của mọi người.
"Nằm mơ!"