Rốt cuộc thì người ta nắm trong tay hơn 30% cổ phần tập đoàn, trở thành cổ đông lớn nhất công ty.
Nhà họ Diệp chỉ có một đường là tuyên bố Diệp Lâm thắng, chứ không có bất cứ tư cách phản kháng nào hết.
“Không phải là tôi thắng.” Diệp Lâm chưa từng chờ những lời kia: “Bởi vì tôi chưa từng thua.”
Từ khoảnh khắc Diệp Lâm ra tù, liền không có một người nào có thể làm cho anh thua.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ nhậm chức gia chủ nhà họ Diệp, các người có phục không?” Diệp Lâm hỏi.
Nghe vậy, người trong nhà họ Diệp đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm lại trắng trợn như thế, vừa lên là phải đoạt quyền, trực tiếp lấy đi vị trí chủ một nhà!
“Ông còn chưa chết đâu!” Ông cụ Diệp cắn răng nói.
Ông ta vốn định nhường bước, để Diệp Lâm trở về gia tộc, giao cho địa vị và quyền lực nhất định, có quyền góp ý các chuyện lớn nhỏ trong tộc, từ đây trở thành một trong các thành viên trung tâm của gia tộc, có địa vị và đãi ngộ giống như cha nó.
Không ngờ rằng nó còn trẻ tuổi mà dã tâm lại lớn đến như vậy.
Vừa ra là phải thay thế?
Sao ông cụ Diệp có thể nhịn được nữa?
“Ha ha...” Diệp Lâm bình tĩnh cười nói: “Ông nội, ông lớn tuổi rồi, nên dưỡng lão đi thôi.”
“Hãy giao nhà họ Diệp cho cháu, cháu sẽ khiến nhà họ Diệp mạnh hơn khi ở trong tay ông!”
Hiện giờ, đứng sau lưng Diệp Lâm là năm đại gia tộc Yến Kinh.
Nếu dung hợp luồng sức mạnh này, tất nhiên sẽ khiến nhà họ Diệp một bước lên trời, thậm chí có khả năng trở thành gia tộc đứng đầu mười đại gia tộc.
Tất cả những thứ này là ông cụ Diệp có nằm mơ cũng không dám mơ, và tuyệt đối không làm được.
Đúng vậy, Diệp Lâm nói không hề sai. Nhưng mà ở trước mặt nhiều người, bị cháu trai mình buộc phải nhường chức... còn là đứa cháu trai mà chính miệng mình mắng là bất hiếu rồi đuổi ra khỏi nhà...
Sao ông cụ Diệp có thể tiếp thu được cái loại hiện thực tàn nhẫn này được chứ?
“Ông có thể ký di chúc lập cháu làm người thừa kế đời tiếp theo.”
Ông cụ Diệp khó khăn mà mở miệng. Đây đã là sự nhường bước và hứa hẹn lớn nhất mà ông ta có thể làm được.
Tuyên bố với bên ngoài, cộng thêm thế lực hiện giờ của Diệp Lâm, chắc là không bao lâu nữa nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, dù chỉ là một sự chuyển giao ổn định, một sự bàn giao có mặt mũi, thì Diệp Lâm cũng không đồng ý.
“Ông nội, ông không có lựa chọn khác.” Diệp Lâm cười nói: “Nếu nhà họ Diệp không nghe theo cháu, thì tưần sau, cháu sẽ dựa vào thân phận đại cổ đông mở cuộc họp hội đồng quản trị, tước bỏ tư cách giám đốc của các thành viên nhà họ Diệp, đồng thời đuổi ra khỏi hội đồng quản trị”
Đến lúc ấy, nhà họ Diệp cũng sẽ rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Chỉ là cách làm này mang tính cấp tiến, và tộc nhân nhà họ Diệp cũng sẽ mất đi mọi thứ đang có.
“Ông Diệp... hay là ông cứ nhường chỗ cho Diệp Lâm đi!”
“Đúng vậy, nếu cháu Diệp có tài thế này rồi, có thể dẫn dắt nhà họ Diệp chúng ta nâng cao một bước, thì sao lại không làm chứ?”
“Người có năng lực sẽ được làm chủ nhà họ Diệp. Tôi tán thành Diệp Lâm lập tức trở thành gia chủ!”
Trong nhất thời, các cổ đông lớn nhỏ trong nhà họ Diệp đều nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bọn họ cần phải lựa chọn một phe.
Nếu đứng về phe ông cụ Diệp, thì khi mở cuộc họp cổ đông, bọn họ sẽ mất đi tất cả.
Ích lợi trước mắt khiến bọn họ không thể không cúi đầu xưng thần với Diệp. Lâm.
Ai bảo người ta mới là cổ đông lớn nhất hiện nay của Diệp Thị chứ? “Các người... các người..."
Ông cụ Diệp nhìn từng khuôn mặt quen thuộc kia, không ngờ bọn họ lại trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Bạn bè xa lánh, thói đời nóng lạnh, khiến ông cụ Diệp cực kì bưồn lòng.
Dưới cơn giận dữ, trong miệng chợt nóng lên, một ngụm máu tươi phún ra...