Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân lập tức nghẹn lời, ngây ngẩn cả người. Bà ta đương nhiên không thể trả lời vấn đề này được rồi.
Bởi vì bà ta không thể nói tất cả đều do bà ta ngầm sai người làm, và hai viên kim cương chính là khen thưởng cho A Báo, hoặc nói đúng hơn là tiền đặt cọc.
“Trong xe còn sót một viên kim cương?” Lúc nghe thấy tin tức này Diệp Lâm cũng giật nảy mình.
Không ngờ bên trong án kiện vẫn còn một tin tức quan trọng như thế chưa từng công bố.
Đây cũng là lý do tại sao trước đây Diệp Lâm muốn tìm đọc hồ sơ. Anh muốn nhân cơ hội điều tra một số tình tiết chưa từng công bố với bên ngoài.
Mà cái vật chứng quan trọng như thế, rất có khả năng là mấu chốt lật lại bản án của mình, thậm chí trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Hứa Như Vân.
“Là... là thằng bất hiếu Diệp Lâm trộm kim cương của tôi!”
Ngay sau đó, Hứa Như Vân giật mình tỉnh táo, vội vàng đổ bồn nước bẩn lên trên người Diệp Lâm.
“Đúng rồi, là nó, nó trộm kim cương của tôi, sau đó lái xe đâm chết người!” “Thằng bất hiếu trộm một viên! A Báo trộm một viên!” “Ừ... phải rồi, chắc chắn là vậy rồi!”
Hứa Như Vân nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm được một lý do trông có vẻ đáng tin.
“Thế hả?” Ân Hồng Trang lại không phải đứa trẻ ba tuổi, gần như nhìn một cái là biết Hứa Như Vân đang chột dạ và nói dối.
Thậm chí từ đầu đến đuôi, cô chưa từng tin tưởng một câu nào của bà ta. Nói dối hết câu này đến câu khác!
Chắc chắn là bà ta đang che giấu điều gì đó!
“Xin mời bà Hứa đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp thu điều tra!”
“Kim đại nhân của chúng tôi cũng có chuyện muốn hỏi bài”
Ân Hồng Trang vừa nói vậy, Hứa Như Vân lập tức bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Người bị hại năm xưa cũng muốn tự mình ép hỏi bà ta hay sao?
Giờ phút này, Hứa Như Vân cực kì hối hận, cảm giác vận mệnh đang chơi một trò chơi lớn với mình.
Nếu bà ta biết người bị hại năm xưa có thể trưởng thành thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, thì cho bà ta mười lá gan, bà ta cũng không dám tính kế thế kia.
“Bà Hứa, xin mời!”
Ân Hồng Trang nói là mời, nhưng thị vệ hai bên lại bao vây lên, khiến bà ta dù có không muốn đi thì cũng phải đi.
“Đợi đã!"
Hứa Như Vân vừa định lùi ra vài bước, thì chợt quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Còn nó thì sao?”
“Thằng bất hiếu Diệp Lâm chính là người gây họa năm xưa! Sao các người không dẫn theo nó về điều tra?”