Ninh Vũ Triết mặc kệ ông cụ Diệp, chỉ chờ thái độ của Diệp Lâm.
Lúc này, Diệp Lâm nói: “Người nào khom lưng uốn gối, quỳ xuống với người ngoài, sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi cũng sẽ đuổi hết ra khỏi nhà!”
“Nếu nhà họ Chu còn dám đến gây chuyện với tôi, dám tự tìm đường chết, thì không cần đợi bọn họ suy sụp nữa, tôi sẽ tự mình ra tay xử lý.”
“Về phần nhà họ Ninh các người... Tuy rẵng tôi tạm thời chưa biết hang ổ của các người ở đâu, cũng không có rảnh dây dưa với các người. Nhưng mà chỉ cần các người dám đến đây, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết hai người!"
Anh vừa dứt lời, hiện trường lại trở nên yên lặng, sau đó trở nên xôn xao.
“Trời ạ! Tôi thấy thằng nhãi Diệp Lâm kia điên rồi
“Anh ta dám nói đến một người giết một người, đến hai người giết hai người ngay trước mặt cổ võ giải”
“Cổ võ không thể chịu nhục! Nếu tôi thật sự là cổ võ giả, thì tôi sẽ giết hết như là giết gà giết vịt vậy! Quả nhiên, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!”
Các khách khứa ở hiện trường đều sôi nổi lắc đầu, cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi.
“Haizz... Diệp tiên sinh... cần gì phải như thế chứ?”
Mọi người trong năm đại gia tộc đều cảm thấy tiếc thay cho Diệp Lâm.
Đồng thời, bọn họ không biết Diệp Lâm lấy đây ra tự tin mà đi đối đầu với cổ võ?
Nghe lời nói mạnh miệng của Diệp Lâm, ông cụ Diệp sợ tới mức không biết nên làm gì, chỉ có thể liên tục dập đầu xin lỗi.
“Diệp Lâm?”
Giờ phút này, có lế chỉ có một mình Susan là sẵn lòng chết chung với Diệp Lâm.
Bởi vì đây là con đường do chính cô chọn, và cô không hề hối hận.
“Cậu sợ không?”
Diệp Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Sợ!”
Susan nói rồi lại lắc đầu: “Nhưng chỉ cần ở bên cạnh cậu, thì tôi sẽ không sợ nữa!”
“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Yên tâm, cứ ở bên cạnh tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ không sao!”
Đúng lúc này...
“To gan!”
Ông cụ Ninh Tùng Sơn vẫn luôn kiệm lời đột nhiên hét to lên.
'Thậm chí thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông ta cũng vang lên tiếng ầm ầm.
Giống như là đã nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, phát ra một luồng kiếm thế mạnh mẽ, ảnh hưởng đến toàn trường.
“g? Diệp Lâm chợt cẩm nhận được hộp kiếm Vô Tẫn có phản ứng. “Chẳng lẽ...”
Diệp Lâm nhìn thanh kiếm khổng lồ trên lưng ông cụ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thanh kiếm kia đã từng được cất giữ bên trong hộp kiếm?
“Chú ơi!"
Thấy Ninh Tùng Sơn tức giận, định ra tay đánh Diệp Lâm, Ninh Vũ Triết vội vàng ngăn cản.
“Đối phó với loại con kiến này, cần gì chú phải ra tay?” “Cứ để cho cháu là được rồi!”
Nghe vậy, Ninh Tùng Sơn cũng bình tĩnh lại, khôi phục vẻ thản nhiên vừa nấy, dường như là ngầm đồng ý Ninh Vũ Triết thỉnh chiến.
Rốt cuộc thì ông ta là người có thân có phận, cái loại trẻ trâu kiêu ngạo như: Diệp Lâm không xứng để ông ta phải ra tay.
Thậm chí bảo Ninh Vũ Triết ra tay cũng là có chút dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Dứt lời, Ninh Vũ Triết nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Nếu mày tìm chết thì hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày!”
Tuy rằng Ninh Vũ Triết muốn tự mình ra tay, nhưng mà Diệp Lâm lại cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm khổng lồ trên lưng Ninh Tùng Sơn, dường như trong mắt
Diệp Lâm không hề có đối thủ là Ninh Vũ Triết.
Sắp vào trận chiến, đối thủ lại không nhìn mình một cái nào, đã hoàn toàn chọc giận Ninh Vũ Triết.
“Nhãi ranh, nạp mạng đi!” Lúc Ninh Vũ Triết định ra tay...
“Dừng tay!”
Một tiếng quát nhẹ vang lên. Ngay sau đó, một vóc dáng thướt tha giống như tiên hạ phàm đi vào.
“Nhà họ Ninh... hãy nương tay đi!”