Diệp Lâm đi vào trong quán bar.
Đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đợi anh đã lâu.
“Sư phụ, anh đến rồi!”
Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên đón Diệp Lâm, rồi giới thiệu anh với đám bạn bè ăn chơi trác táng trong giới của mình.
“Đây là sư phụ của tôi, Diệp Lâm Diệp tiên sinh!
Anh ấy không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn có y thuật tuyệt vời!
Các cậu lại đây làm quen đi, sau này có gặp thì cũng đừng vô lễ đấy!”
Vì để không xảy ra chuyện trước đó nữa, nên Hoa Quốc Đống gọi hết đám bạn bè mà mình quen biết trong giới lại đây làm quen với Diệp Lâm.
“Chào Diệp sư phụ!” “Anh là sư phụ của anh Hoa, sau này cũng sẽ là sư phụ của bọn tôi!”
Hiện giờ mọi người nể mặt Hoa Quốc Đống, cực kì khách sáo với Diệp Lâm, không dám lơ là một chút nào.
iệp tiên sinh, lần trước tôi uống say nên có điều thất lễ, xin hãy tha thứ cho
tôi!” Bàng Văn Hiên bưng một ly rượu đến, tự mình xin lỗi Diệp Lâm.
Không phải vì anh ta đột nhiên trở nên tốt tính. Mà là vì sau chuyện lần ấy, anh ta đã bị cha mình mắng cho một trận, mới nhận ra được rằng mình đã gây ra phiền phức lớn thế nào, bối cảnh và thực lực của người ta vượt xa sự tưởng tượng của anh ta.
Vậy nên Bàng Văn Hiên mới nhờ Hoa Quốc Đống đi mời Diệp Lâm để tự mình xin lỗi.
Vì nể mặt Hàn Anh và Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm không có khó xử Bàng Văn Hiên.
Chuyện lần trước đã qua rồi, anh cũng cho qua luôn, lười phải nhắc lại nữa.
“Sao Khương Thái Thanh và Liễu Thành Đài còn chưa tới?”
Bàng Văn Hiên nói: “Bốn thiếu chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau.
Chẳng lế hai người họ bắt đầu đi làm rồi coi thường ăn chơi với chúng ta?”
Bốn thiếu Yến Kinh nổi tiếng với ăn nhậu chơi bời, không học vấn không nghề nghiệp.
Bọn họ ngưu tâm ngưu, mã tầm mã chơi với nhau lâu rồi.
Bạn cùng lứa tuổi khác đã trở thành nhân tài trong các ngành nghề khác nhau, coi thường cả đám bọn họ.
Theo lý mà nói, đám người Hoa Quốc Đống đều có được điểm xuất phát cao hơn người bình thường rất nhiều, tiếc là bản thân bọn họ đều không có ý định tiến tới.
Đương nhiên, khi tuổi tác dần lớn, trong giới có thêm người mới, một vài người cũ nếm trải đủ rồi, kịp thời tỉnh ngộ, cố gắng phấn đấu, từ từ xa cách bọn họ.
“Ha ha..” Hoa Quốc Đống không chút để ý mà cười nói: “Người khác thì tôi không biết, chứ hai người bọn họ đấy hả, có thể làm được chuyện đứng đắn gì? Dạo này Khương thiếu bị cha quản chặt, trong nước không còn chỗ chứa nữa, phải chạy ra nước ngoài bài bạc, mới vừa về nước thôi.”
Dứt lời, Hoa Quốc Đống lại giới thiệu vài câu về người anh em tên Khương. Thái Thanh với Diệp Lâm.
Khương Thái Thanh là một trong bốn thiếu Yến Kinh. Cha anh ta là nhân viên bộ ngoại giao, chức quan ngũ phẩm.
“Cậu ta cái gì cũng tốt, cũng rất tình nghĩa.” Hoa Quốc Đống nói: “Có điều, cậu ta rất nghiện cờ bạc, đã từng bị cha cậu ta đánh gấy hai chân, dù có ngồi xe lăn cũng chạy đi sòng bạc.”
“Không lâu trước đây, sau khi bị cha đánh cho một trận, cậu ta bỏ trốn ra nước ngoài. Tôi còn tưởng cậu ta sợ rồi, ai ngờ lại đánh bạc ở nước ngoài nữa.”
Nghe vậy, Bàng Văn Hiên không nhịn được cười mắng: “Chó không đổi được tính ăn phân!”
Đám ăn chơi trác táng xung quanh nghe vậy cũng cười ầm lên.
Còn Diệp Lâm thì cười khổ lắc đầu, cho rằng người này hết thuốc chữa rồi.
Anh nhìn đám người trẻ tuổi trước mắt, người này không đáng tin cậy hơn người kia, đa số đều sống nhờ vào sự che chở của bậc cha chú trong nhà, không ai có vẻ có thể làm được việc.
Bây giờ Diệp Lâm cảm thấy có chút hối hận khi định tìm bọn họ hợp tác.