Liễu Thành Đài mỉm cười thở dài, có chút tiếc nuối: “Tiếc thật, hôm nay tôi bỏ lỡ một vở kịch hay rồi!”
"Kịch hay? Kịch hay nào cơ?" Mọi người đồng loạt hỏi: "Vừa rồi ở đây cũng có một màn kịch hay đấy, anh bỏ lỡ mất rồi!"
Ba con xúc xắc, tung ra sáu mươi ba điểm! Kịch hay như vậy e rằng sau này khó mà gặp lại được.
Tuy nhiên, Liễu Thành Đài lại mỉm cười khinh thường: "Một đám dốt nát như các anh thì có thể bày ra trò gì hay chứ? Các anh có biết tôi đang nói đến chuyện gì không? Nếu tôi mà nói ra, chắc các anh sẽ sợ chết khiếp!”
Những lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm hứng thú, thi nhau hỏi. "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Có chuyện gì thế? Tôi đã bỏ lỡ điều gì à?"
"Đừng có úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho tôi biết đi!"
Liễu Thành Đài mỉm cười thần bí, thấp giọng nói: "Các anh đều biết võ cổ giả, đúng không?"
Võ cổ? Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, lặng lẽ gật đầu.
"Đương nhiên là chúng tôi biết rồi!" Bàng Văn Hiên nói: “Ông nội tôi thậm chí còn mời võ cổ giả đến nhà kìa!"
Bàng Văn Hiên không khỏi cảm thấy tự hào, mời được một võ cổ giả thực sự về nhà thật vinh dự biết bao.
“Võ cổ thì sao?” Hoa Quốc Đống cũng tò mò hỏi: “Cậu gặp được võ cổ giả à?”
Liễu Thành Đài lắc đầu nói: "Nếu có thể gặp được thì tốt rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi!"
“Nghe nói, hôm nay có người của hai gia tộc võ cổ đến Yến Kinh đấy!” Hả? Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lại lần nữa chấn động.
Bình thường một gia tộc võ cổ đã hiếm gặp rồi, hai gia tộc võ cổ cùng xuất hiện thì lại càng hiếm gặp hơn.
Nghe xong lời này, Diệp Lâm đột nhiên giật mình, thầm nghĩ không phải là nhà họ Ninh và nhà họ Tân vừa mới xuất hiện trong nhà anh đấy chứ?
Liều Thành Đài tiếp tục tỏ ra thần bí: "Các anh đoán xem?"
"Hai võ cổ giả xuất hiện, trong đó một người đã bị giết!"
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động!
"Cậu... Cậu đang đùa sao?" Bàng Văn Hiên vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi hỏi:
"Võ cổ không thể bị xúc phạm! Ai dám giết một võ cổ giả? Mà ai lại có khả năng đó cơ chứ?"
"Nhìn xem, tôi nói các cậu cũng đâu có tin!" Liễu Thành Đài nói: "Lúc đầu, tôi cũng không tin, nhưng là có người tận mắt chứng kiến đấy!"
Ai?
Liễu Thành Đài đưa tay chỉ vào một người khác đi cùng mình: “Này, Cố Nam Phong! Kể cho mọi người nghe đi!”
Cố Nam Phong khẽ ho một tiếng: "Hôm nay, tôi đi theo cha tôi tham dự bữa tiệc của nhà họ Diệp. Tôi đã tận mắt chứng kiến, một chàng trai trẻ nhà họ Diệp, chỉ với một nhát kiếm đã gi ết chết một võ cổ giả!"
Nhà họ Diệp?
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác nghỉ hoặc nhìn về phía Diệp Lâm.
Những ánh mắt đó dường như đang hỏi, trong nhà họ Diệp của anh có người khủng khiếp như vậy sao? Nhà họ Diệp này đúng là ngọa hổ tàng long mà!
Cố Nam Phong đang nói chuyện cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, sắc. mặt đột nhiên cứng đờ, không thể nói tiếp được nữa.
Anh ta lắp bắp, chỉ nói được một câu: "Anh... Anh Diệp...