Đây đúng là một vấn đề lớn, cũng là một vấn đề mang tính hiện thực. Không phải ai cũng có thể chịu đựng được sự trả thù của thế gia cổ võ.
Kể cả khi bọn họ có tiếng là bốn thiếu, có gia thế hiển hách trong thế giới người thường.
Thế gia cổ võ không quan tâm mấy thứ đó... Bọn họ chỉ biết rằng đám người kia là đồ đệ của Diệp Lâm.
Bọn họ không động được Diệp Lâm, chẳng lẽ cũng không động được đồ đệ của Diệp Lâm hay sao?
Giống như trước đây Susan đã bị liên lụy khi đi theo Diệp Lâm vậy.
So với nhà họ Trương ở Phụng Thiên, sự trả thù đến từ cổ võ sẽ càng thêm dữ dội và đáng sợ.
Vừa nghe Diệp Lâm nói vậy, bốn người lập tức im lặng. Kể cả Hoa Quốc Đống, anh ta thậm chí không thể không suy xét lại lần nữa.
Không phải là vì Hoa Quốc Đống sợ hãi cho mình, anh ta chỉ là sợ hãi liên lụy đến cha mình, thậm chí là gia tộc mình.
Rốt cuộc thì kia chính là cổ võ, muốn đắc tội thì phải tự nghĩ lại xem mình có đắc tội nổi hay không.
“Tôi không sợ!” Khương Thái Thanh là người đầu tiên tỏ thái độ, lớn tiếng nói.
“Sư phụ vừa nói rồi mà, cổ võ là cái thứ gì chứ, bọn họ dám gây chuyện với bọn tôi, bọn tôi liền cùng sư phụ đánh trả lại!”
“Hơn nữa, sư phụ tài cao lớn mật, đã dám giết cổ võ thì chắc chăn là không sợ bọn họ trả thù!”
“Có sư phụ ở đây, bọn tôi sẽ không sợ bọn họ!” Bàng Văn Hiên cũng nói: “Cha tôi thường nói người muốn làm chuyện lớn, thế nào cũng phải trải qua rừng rậm gai góc, nếu sợ phiền phức thì dứt khoát nằm yên ở nhà cho rồi.”
“Bọn tôi bái sư là vì muốn cùng sư phụ đi lên một con đường khác biệt. Mặc dù con đường phía trước đây chông gai, thì bọn tôi cũng sẽ đi thẳng không lùi!”
“Cổ võ không thể chịu nhục gì chứ?” Liễu Thành Đài cười nói: “Sau này bọn tôi chỉ biết một câu là sư phụ không thể chịu nhục!”
Trong nhất thời, cả bốn người đều tỏ thái độ, cho dù phải làm kẻ địch với cổ võ thì cũng sẽ không lùi bước.
Thấy vậy, Diệp Lâm thầm nghĩ trước đây nhận Hoa Quốc Đống làm đồ đệ là vì coi trọng mối quan hệ với người nhà họ Hoa, có lẽ có lúc nào đó sẽ dùng được.
Bây giờ cả bốn thiếu Yến Kinh ở ngay trước mặt anh, các mối quan hệ trong nhà cũng hiển hách không kém.
“Được rồi.” Diệp Lâm đồng ý: “Vậy tôi tạm thời nhận thêm ba người các anh.” Nghe vậy, ba người đều vui vẻ kính rượu với Diệp Lâm, bái sư ngay tại chỗ. Mọi người xung quanh cũng sôi nổi chúc mừng.
“Chúc mừng bốn thiếu có được danh sư!”
“Thật là hâm một! Tôi cũng muốn có một vị sư phụ có bản lĩnh như thết”
“Nếu sau này có thu thêm đồ đệ thì đừng quên nói cho bọn tôi biết! Khi ấy bọn tôi sẽ đến báo danh trước!”
Cứ như vậy, bốn thiếu Yến Kinh đều nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Hoa Quốc Đống bái sư sớm nhất, nên cứ theo lẽ thường mà trở thành đại sư huynh trong bốn thiếu.
Thứ tự kế tiếp được xếp theo thời gian gặp Diệp Lâm, đó là Bàng Văn Hiên, Khương Thái Thanh và Liễu Thanh Đài, đây chính là đệ tử hai ba bốn.
Sau khi bái sư xong, Diệp Lâm gọi mọi người ngồi xuống, bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Lần này tôi tới đây là để bàn bạc một vụ làm ăn với các cậu. Đó là...” Diệp Lâm nói cho bọn họ nghe về kế hoạch của mình.