Nhìn Diệp Lâm thuận tay lấy ra một viên đan dược, đám người Bàng Văn Hiên và Liễu Thanh Đài đều sáng mắt lên đòi một viên.
Thấy bọn họ đều trông mong nhìn mình, Diệp Lâm mỉm cưò ọ ai gặp thì có phần! Các anh mỗi người một viên, lấy về cho người nhà uống, nhớ là đừng nói nhiều, đợi uống xong rồi bọn họ đều sẽ biết được giá trị của thuốc thôi.”
Dứt lời, Diệp Lâm lấy một lọ thuốc xinh đẹp ra, đổ đan dược ra chia ra cho mọi người, ai gặp thì có phần.
Sua lưng đám nhị đại ăn chơi trác táng này đều là gia thế hiển hách.
Diệp Lâm chỉ cần dùng một viên đan dược là có thể lôi kéo được một gia tộc nhà quan, có thể nói là dùng ít phí tổn đi kiếm lời to.
“Chờ sau khi tôi hoàn toàn phát triển được sự nghiệp trong ngành dược phẩm, tôi sẽ phân cho các cậu một phần lợi nhuận.”
Vẫn là chia 9 — 1.
Diệp Lâm thà rằng chia một phần này cho bốn người đồ đệ của mình, cũng không muốn cho bệnh viện trung ương.
“Một phần... Nghe vậy, mọi người cũng không nghĩ nhiều.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy ít, dù sao thì 1 chia ra cho 4, mỗi người chỉ được 0.25 thôi.
Nhưng sư phụ đã nói vậy rồi, thì không ai dám phản bác hoặc chê ít.
Bọn họ không ngờ rằng, chỉ với một phần lợi nhuận này thôi, mà trong tương lai có thể khiến cho mỗi người trong bọn họ đều có giá trị hàng chục tỷ, hoàn toàn không còn cái tiếng ăn chơi trác táng, nở mày nở mặt, nâng cao địa vị trong tộc của mình.
Sau khi dặn dò xong, Diệp Lâm và bốn người đều tách ra.
Mọi người ra khỏi quán bar, mạnh ai nấy đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mắt Mù
2. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
3. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
4. Trên Đầu Tôi Là Một Vùng Thảo Nguyên Xanh Mượt
=====================================
Khương Thái Thanh cầm đan dược mà Diệp Lâm cho mình, tràn đầy tin tưởng đi về nhà.
Ở trong mắt anh ta, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người làm chuyện lớn, và sớm muộn gì cũng sẽ khiến cha mình thay đổi cách nhìn về mình.
“Hừ, cái thăng bất hiếu này, mày còn có mặt mũi về nhà hả?” Khương Thái Thanh vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng quát giận dữ của cha.
Nghe thấy giọng nói của cha, anh ta mới giật mình nhớ lại là mình đã ra khỏi nhà hơn nửa tháng.
Tuy rằng lần này mình về nhà là để bày tỏ quyết tâm đi làm chuyện đứng đắn với cha, nhưng mà chuyện này nói ra thì rất dài, và ở trong mắt cha, mình vẫn còn là một tên ăn chơi trác táng, nghiện cờ bạc hết thuốc chữa kia.
“Để tao đánh gấy chân mày, xem mày còn dám đi cờ bạc nữa không!”
Lúc Khương Thái Thanh đang ngây người, ông Khương cầm một cây gậy sắt lao tới, bất chấp tất cả mà đánh về phía Khương Thái Thanh.
“Ông điên rồi! Khó lắm con trai mới trở về, mà ông còn đánh nó nữa! Lúc nãy đã nói là không tức giận, bình tĩnh mà nói chuyện với con trai rồi mà?”
Bà Khương lập tức chạy theo, liều mạng kéo ông Khương lại. “Hừ, tôi đã hết lời hết lẽ với cái thăng bất hiếu này rồi, không đánh là không dạy được!” Ông Khương tức giận nói: “Là vì khi còn nhỏ ít đánh, nên lúc lớn lên nó mới thành thế này!”
“Tôi mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp, bà nói xem thằng bất hiếu này lại đi làm cái gì? Nó đi ra nước ngoài, đi sòng bạc ở phố người Hoa đánh bạc, hình như còn nhận thần cờ bạc gì đó làm sư phụ nữa! Đúng là ném hết mặt mũi nhà họ Khương chúng ta rồi!”
Nếu không nghe cuộc gọi kia, thì ông Khương cũng sẽ không tức giận như hiện giờ.
Con trai ăn chơi trác táng thì thôi đi, đằng này còn nhận thần cờ bạc gì đó làm sư phụ nữa, nó đây là muốn chết hẳn trên con đường cờ bạc đây mà!
“Thằng bất hiếu này, hôm nay tao đánh chết mày cho rồi!” Dứt lời, ông Khương giơ cây gậy sắt lên: “Xem như là chưa từng sinh ra mày đi!”
Lúc này, Khương Thái Thanh mày mặt xấu hổ. Anh ta biết rõ những chuyện mình từng làm hoang đường đến thế nào, lập tức quỳ xuống nhận sai: “Cha ơi,
con biết sai rồi!”
“Con đã hứa với sư phụ là sau này không cờ bạc nữa! Con muốn đi theo sư phụ làm ăn đàng hoàng!”
Nghe con trai lại nhắc đến “sư phụ”, ông Khương tưởng rằng là sư phụ cờ bạc gì đó, lập tức giận dữ hơn nữa.
“Mở miệng ra là sư phụ, mà dám nói là biết sai rồi? Tao đánh chết cái thằng bất hiếu mày!”
Dứt lời, ông Khương đập mạnh cây gậy sắt xuống. “AI” Bà Khương lo lắng cho con trai, liều mạng bảo vệ con trai.
Hai vợ chồng lôi kéo với nhau, trong lúc vô tình cây gậy sắt kia lại nện lên đầu bà Khương.
Máu tươi lập tức chảy xuống, có muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Vợ ơi!” Ông Khương thấy vậy thì vội vàng vứt bỏ cây gậy sắt, chạy đi ôm vợ mình.
“Mẹ ơi!” Khương Thái Thanh cực kì sốt ruột nhào lại bên cạnh mẹ mình.
Một cây gậy sắt kia gần như đánh chết ngay tại chỗ bà Khương đã hơn năm mươi tuổi.
Bà Khương hơi thở thoi thóp, có chút không chịu nổi nữa.
Nhất là máu tươi trên trán, giống như là nước chảy, chảy mãi không dừng.
“Thanh Nhi...” Bà Khương nói trong cơn đau đớn: “Hứa với mẹ, sau này đừng đánh bạc nữa, cũng đừng chọc cho cha con tức giận nữa...”
“Mẹ... con đồng ý với mẹ, mẹ nói cái gì con cũng đồng ý!” Khương Thái Thanh hét lên: “Mẹ đừng nói nữa, con lập tức dẫn mẹ đi bệnh viện... Mẹ sẽ không sao đâu!"
Ông Khương đôi mắt đỏ bừng, giận dữ nói: “Nếu mẹ mày có chuyện gì thì tao sẽ đánh chết mày, cho mày chôn chung với mẹ mày!”