Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoa Quân Dương thế mà lại bước xuống giường rồi đứng dậy.
“Cha?”
Thấy cha mình không sao, Hoa Quốc Đống cuối cùng cũng thả lỏng được rồi.
Lúc nãy thấy cha mình liên tục ho ra máu đen, anh ta thật sự cho răng đan dược mà sư phụ đưa cho có vấn đề gì rồi.
“Ừ, cha không sao.” Hoa Quân Dương thử cử động bả vai bị thương: “Lúc nấy. cha ho ra hết máu độc trong cơ thể, đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Dứt lời, Hoa Quân Dương kéo băng vải trên vai xuống, quả nhiên là vết thương mũi tên ở trên vai đã hoàn toàn lành hẳn, thậm chí không để lại một chút sẹo nào.
“Thuốc thần!” “Đúng là thuốc thân mài!” Hoa Quân Dương không nhịn được cảm thán liên tục.
Ông từng bị đủ loại ngoại thương, nhưng chưa có lần nào được chữa khỏi sạch sẽ, không một chút dấu vết giống như lần này.
“Thần kỳ quá đi!”
Mọi người xung quanh thấy vậy đều mở to mắt ra nhìn.
Nếu không phải lúc nấy tận mắt nhìn thấy trên vai Hoa Quân Dương có vết thương lớn cỡ đầu mũi tên, vết thương rất sâu, thậm chí đã sinh mủ, thì không ai tin nổi cái cách trước mắt là sự thật.
Dưới tình huống bình thường, cho dù là lành thương, thì cũng sẽ có vết sẹo rất lớn để lại.
Nào ngờ vết thương trên vai Hoa Quân Dương đã hoàn toàn biến mất, trơn bóng như cũ, giống như là chưa từng bị thương vậy.
“Sao có thể chứ?” Bác sĩ Trần đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.
Ông ta vội vàng đi lên, thậm chí đặt tay lên sờ, dường như muốn vạch trần một âm mưu không hề tồn tại.
Đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, mong chờ của bác sĩ Trần hoàn toàn tan biến.
Dù là vừa rồi Hoa Quốc Đống tự đánh gãy một tay, hay là vết thương trên người Hoa Quân Dương tự lành, thì vết thương trên người hai cha con đều từng †ồn tại, và bây giờ là được chữa khỏi hoàn toàn, chứ không phải là thủ thuật che mắt.
Trong nhất thời, bác sĩ Trần nghẹn lời khi phải đối mặt với hiện thực.
Ông ta cảm thấy không yên lòng, chẳng lẽ đan dược mà giám đốc Khang muốn mua chính là đan dược do sư phụ của Hoa công tử luyện chế?
“Sư phụ cậu... tên gì vậy?”
Bác sĩ Trần khó khăn mà hỏi.
“Diệp Lâm!” Hoa Quốc Đống nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Sư phụ tôi tên là Diệp Lâm!”
Ở trong lòng anh ta, địa vị của sư phụ chỉ thua có cha thôi.
“Diệp Lâm... Diệp Lâm..” Bác sĩ Trần ra sức mà nhớ kỹ cái tên này.
Bởi vì đây là lần đầu tiên thất bại thê thảm của ông ta trong lúc hành nghề y.
Ngoại thương mà ông ta không thể chữa lành, thế mà lại bị một thằng nhãi vô danh chữa khỏi, thậm chí thằng nhãi kia còn không lộ mặt nữa.
Cậu ta chỉ dùng một viên đan dược là thắng được mình! Thật sự là vô cùng nhục nhã!