Lam Long cập nhật kiến thức cho Hoàng Long: “Anh có thể nhanh chóng khỏe lại, hoàn toàn là vì viên đan dược mà Long Vương đại nhân ban cho lúc nấy.”
“Còn không mau cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!” Nghe vậy, Hoàng Long ngây ngẩn cả người.
Không ngờ trên đời này lại có loại thuốc thần như thết Mình bị thương nặng như vậy mà cũng có thể khôi phục lại ngay?
Có khi nào tân Long Vương là thần tiên hay không?
Nghĩ đến đây, Hoàng Long không dám lề mề nữa, lập tức quỳ sát đất nói cảm ơn.
“Cảm ơn Long Vương đại nhân đã không giết! Cảm ơn Long Vương đại nhân đã ban thuốc!”
Mình không chỉ có không bị ban chết, mà ngược lại còn được thuốc thần từ Long Vương rồi khôi phục khỏe mạnh.
Hoàng Long cực kì biết ơn Diệp Lâm, thật lòng thật dạ mà phục Diệp Lâm. “Anh đứng lên đi. Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.” Diệp Lâm nói. “Vâng!” Hoàng Long bò dậy từ trên mặt đất, rũ mi cúi đầu, chờ đợi hỏi chuyện.
“Nghe nói anh đến từ Doanh Châu?” Diệp Lâm hỏi: “Chắc là anh không xa lạ gì vùng Phụng Thiên hả?”
Phụng Thiên nằm trong địa giới Doanh Châu.
“Đương nhiên Hoàng Long cung kính nói: “Tôi hoạt động quanh năm ở vùng gần Phụng Thiên, cực kì quen thuộc với Phụng Thiên.”
“Thế cục hiện giờ của Phụng Thiên thế nào?” Diệp Lâm hỏi.
“Thế cục?” Hoàng Long ngây người, không hiểu ý của Diệp Lâm.
“Bên kia có nhân vật lợi hại gì không?” Diệp Lâm nói thêm.
Diệp Lâm đang định đi Phụng Thiên một chuyến, nên hỏi thăm để chuẩn bị.
“Có!” Hoàng Long chợt hiểu ra, lập tức trả lời: “Ở Phụng Thiên, người nổi tiếng mạnh nhất là Tọa Sơn Điêu!”
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tọa Sơn Điêu? Nghe cái tên này, đám người Hắc Long đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ không sợ hãi Tọa Sơn Điêu, mà sợ hãi thế lực sau lưng Tọa Sơn Điêu.
Hoàng Long tiếp tục nói: “Tọa Sơn Điêu có một tổ chức khổng lồ ở gần núi Trường Bạch. Bọn họ từng nhiều lần mời chào tôi.”
“Nhưng vì tôi trung thành với cha nuôi nên từ chối hết, rồi đắc tội đối phương, sau đó không thể nào phát triển thêm ở Phụng Thiên được nữa.”
Đám người Hắc Long đều có thế lực và địa bàn của mình ở khắp nơi trên Cửu Châu.
Chỉ có một mình Hoàng Long là sống cuộc sống rất ngột ngạt ở Doanh Châu, bởi vì trên đầu anh ta còn một Tọa Sơn Điêu.
“Nghe nói Tọa Sơn Điêu là đệ tử thế tục của tu sĩ núi Trường Bạch, vậy nên có thực lực rất mạnh, mạnh không ai bằng” Hắc Long bổ sung.
Tu sĩ núi Trường Bạch? Diệp Lâm ngây người.
Hắc Long vội nói thêm: “Long Vương đại nhân, anh còn nhớ tên cổ võ giả nhà họ Tân mà anh từng đánh chết hay không?”
“Trong giới cổ võ có câu ba núi năm môn bảy thị”. Người nhà họ Tân bị anh giết chỉ là một trong bảy thị thôi.”
“Còn núi Trường Bạch chính là một trong ba núi!”
“Tọa Sơn Điêu có thể hùng bá một phương, là vì có chỗ dựa là núi Trường Bạch, nên mới không có ai dám chọc!”
“Rốt cuộc thì cổ võ không thể chịu nhục, huống chi còn là kẻ phụ thuộc vào mồt trong ba núi manh nhất giới cổ võ!”