“Ngụy Tam Kiếm!” Diệp Lâm thành thật nói.
“Chỉ cần nghe tên cũng biết là bảo kiếm.” Tổ Càn thở dài: “Nếu tôi còn ở trong quân đội, có thề sử dụng chiến Thần Đao, có lẽ sẽ chống lại được ba thanh kiếm này của cậu.”
“Chưa chắc đâu.” Diệp Lâm khẽ lắc đầu. Từ những gì đối phương nói, có vẻ như ông ta cho rằng anh có thế đánh bại hai người họ là nhờ vào sức mạnh của vũ khí.
“Cậu không tin sao?” Tổ Càn lại giơ lên trường đao trong tay lên, nói: “Vậy cậu có dám đỡ một đòn chính diện của tôi không?”
Thấy vậy, Diệp Lâm chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Tới đi!”
“Tên nhóc này, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!” Tố Càn không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đòng ý, bèn giơ trường đao trong tay lên, chém về phía Diệp Lâm với một sức mạnh khủng khiếp.
Đương nhiên, Tổ Càn cố ý tránh những điểm trọng yếu, chỉ đánh vào bả vai, như vậy sẽ không g iết chết Diệp Lâm.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm rơi xuống.
Diệp Lâm không hề né tránh, anh khẽ giơ tay lên, dùng tay đỡ lấy thanh đao của đối phương.
Trong phút chốc, lưỡi đao đã đánh vào lòng bàn tay Diệp Lâm.
“Cậu muốn mất tay luôn sao?” Tổ Càn sửng sốt.
Muốn thu đao về.
Nhưng mũi đao đã chìm xuống.
Thanh đao to lớn đã hoàn toàn bị bàn tay của bên kia kiểm soát.
Đừng nói là chặt đứt lòng bàn tay, nó thậm chí còn không gây tổn hại gì đến da thịt của đối phương.
“Sao… Sao có thể như vậy được?”
Thấy vậy, Tổ Càn ngạc nhiên kêu lên.
“Chẳng lẽ cậu đã học công phu luyện thể, đao kiếm không thể chém được?”
“Không… Nếu là luyện thể thì làm sao có thể linh hoạt như vậy được?”
Trong lúc nhất thời, Tố Càn bị khiếp sợ trước đòn đỡ kiếm bằng tay không của Diệp Lâm.
“Đó là pháp thân!”
Lúc này, Tổ Khỏn đang ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.
Với một cái vẫy tay, một ánh sáng bạc bắ n ra.
Ông ta quát lớn: “Pháp thân chỉ có thể bị pháp khí phá vỡ mà thôi!”
“Xem cậu ta có thế đỡ được vũ pháp khí này của em không!”
Vừa dứt lời, ánh sáng bạc đã lóe lên, tiến tới ngay trước mặt Diệp Lâm.
“Em trai, đừng làm cậu ta bị thương!” Tổ Cán vội vàng hét lên đế ngăn lại, nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy một tia sáng bạc lóe lên, giống như một viên đạn, đang tiến đến gần Diệp Lâm.
Diệp Lâm tránh đi nhưng vẫn sượt qua vai, để lại một vết thương.
Pháp thân đã bị phá vỡ!
“Tên nhóc, xem như cậu nhanh chân!” Tố Khôn khẽ hừ một tiếng, sau đó vẫy tay thu hồi
pháp khí, tiếp tục chiến đấu với Diệp Lâm.
Nhưng lần này, Diệp Lâm đã hoàn toàn tức giận.
“Tôi kính trọng hai tiền bối các ông, vì các ông là quân nhân nên tôi vẫn luôn nhẫn nại, nhưng không ngờ, tôi lùi một bước, các ông lại tiến ba bước!”
Lúc này, trong tay Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện một hạt ánh sáng.
“Ông có pháp khí, chẳng lẽ tôi không có pháp khí sao?”
“Để tôi cho ông xem pháp khí của tôi!”
Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã búng ngón tay.
Viên ngọc Định Hải trong tay anh lao đi.
Bắn thẳng về phía Tố Khôn.
Ngay sau đó!
“Cấn thận!” Thấy em trai mình bị pháp khí tấn công, Tố Càn tỏ ra kinh hãi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tổ Khôn để giúp đỡ.
Hai anh em đã cổ gắng hết sức nhưng trước sự sức công phá của ngọc Định Hải, họ đều bị thổi bay ra sau.
Tổ Càn ở bên ngoài phạm vi vụ nổ, tuy bị thương nhưng không mất mạng.
Tuy nhiên, Tố Khôn đã không thế chống lại được ngọc Định Hải. Dù đã là tông sư cấp ba nhưng ông ta vẫn yếu thế hơn khi đối mặt với sự tấn công của một pháp khí mạnh mẽ.
Đột nhiên, máu từ miệng Tổ Khôn trào ra, ông ta ngã xuống đất.
“Em trai?” Tổ Càn lăn người tới chỗ Tổ Khôn, phát hiện ông ta đã bất tỉnh.
Lúc ngấng đầu lên, làn khói tan đi, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Lâm nữa.
Mặc dù Tố Càn rất tức giận Diệp Lâm vì đã làm bị em trai mình bị thương nặng, nhưng ông ta cũng biết rằng đối phương đã nương tay, nếu không thì cả hai người họ đã chết rồi.
Không còn thời gian để suy nghĩ, Tổ Càn đưa em trai bị thương nặng nhanh chóng quay lại bệnh viện Trunq Ươnq để điều trị.