Từ Yến Kinh đến Phụng Thiên chỉ tốn chưa đến hai giờ bay là đến.
Diệp Lâm dần theo Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm, một hàng ba người ngồi máy bay đi Phụng Thiên.
Đây là lần đầu tiên Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm gặp nhau. Hai người giới thiệu lẫn nhau rồi nhanh chóng quen thuộc.
Một người là đồ đệ. Một người là cấp dưới. Hai người như trở thành cánh tay trái phải của Diệp Lâm, lúc nào cũng đi theo hai bên Diệp Lâm.
“Sư phụ, lần này chúng ta đi Phụng Thiên, là đi kiếu công khai hay bí mật?” Trên máy bay, Hoa Quốc Đống tò mò hòi.
“Đi công khai là sao? Đi bí mật là thế nào?” Diệp Lâm không hiểu hỏi lại.
“Nếu đi công khai thì chúng ta sẽ lấy danh nghĩa phủ Thuận Thiên, đi thẳng đến phủ Phụng Thiên, bảo bọn họ tiếp đãi chúng ta. Sau đó, mỗi khi chúng ta làm việc, cứ bảo người của phủ Phụng Thiên dốc sức phối hợp là được.”
Hoa Quốc Đống nghĩ ra hai phương án.
“Còn nếu đi bí mật thì chúng ta sẽ không gây ầm ĩ, cứ đi thẳng tới chỗ là được.”
“Sư phụ muốn tìm nhà họ Trương nhà giàu
số một tính sổ đúng không? Vậy thì chúng ta vừa xuống máy bay liền đi thẳng đến nhà họ Trương!”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Chúng ta không phải đi du lịch Phụng Thiên, không cần gióng trống khua chiêng, cũng không cần ai đón tiếp hoặc là phối hợp.”
“Vậy thì đi bí mật đi. Chờ xuống máy bay, chúng ta cứ đi thẳng đến nhà họ Trương là được.”
Diệp Lâm thích cách làm dứt khoát lưu loát, đánh nhanh thắng nhanh.
Một khi dính đến phủ Phụng Thiên thì không biết sẽ lôi kéo ra bao nhiêu mối quan hệ và phiền phức nữa.
Có điều, Hoàng Tiềm lại có suy nghĩ khác: “Nếu phủ Phụng Thiên có thế phối hợp thì không cần phải lo lắng thế lực của Tọa Sơn Điêu xen vào.”
Bởi vì cái loại thế lực ngầm như Tọa Sơn Điêu là sẽ không trở mặt ở bên ngoài với phủ Phụng Thiên.
Hoàng Tiềm không sợ nhà giàu số một nhà họ Trương, mà chỉ sợ Tọa Sơn Điêu và thế lực núi Trường Bạch cố võ sau lưng anh ta nhúng tay vào chuyện này.
Đúng là đánh nhanh thắng nhanh cũng tốt. Nhưng mà cần phải đảm bảo không xảy ra sơ
suất.
“Ý của anh là mượn thế lực của phủ Phụng Thiên?” Diệp Lâm hỏi lại.
“Đúng vậy.” Tuy rằng Hoàng Tiềm thấy được Diệp Lâm có vẻ không vui, nhưng mà anh ta vẫn căng da đầu nói tiếp: “Dù sao thì rồng mạnh khó áp rắn địa phương. Dù là nhà giàu sổ một nhà họ Trương hay là Tọa Sơn Điêu, thì nếu chỉ dựa vào ba người chúng ta là rất khó đối phó.”
“Nếu có thể mượn thế lực của phủ Phụng Thiên thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hoàng Tiềm cảm thấy đã có sẵn quan hệ thì cứ dùng đi thỏi.
“Cha tôi và thống đốc phủ Phụng Thiên qua lại ngang hàng. Phủ Thuận Thiên và phủ Phụng Thiên cùng từng hợp tác tra án.” Lúc này, Hoa Quốc Đống nói: “Nếu sư phụ muốn mượn binh của phủ Phụng Thiên, thì chỉ cần cha tôi gọi một cuộc điện thoại là được rồi. Phủ Phụng Thiên chắc chắn sẽ cho người phối hợp với chúng ta.”
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu: “Không cần làm ‘âm ĩ thế đáu. Hơn nữa, tôi không muốn nợ ân tình của người ta.”
“Không tính là ân tình.” Hoa Quốc Đống vội vàng giải thích: “Tôi làm đồ đệ, tôi sẵn lòng giúp đỡ sư phụ một chút chuyện nhỏ.”
“Không cần phải cành mẹ đẻ cành con.” Diệp Lâm cũng có suy nghĩ của mình: “Thay vì gửi hi vọng lên người người khác, tôi càng thích nắm giữ mọi thứ trong tay mình hơn.”
“Đây là chuyện của tôi. Tôi sẽ tự mình đi giải quyết.”
Thấy Diệp Lâm đã nói vậy, Hoa Quổc Đống cũng gật đầu nói theo: “Vậy làm theo ý của sư phụ đi.”
“Chúng ta cứ bí mật mà đi, đi thẳng đến nhà họ Trương.”
Hoàng Tiềm bất đắc dĩ cười cười, nhỏ giọng nói: “Chỉ mong không gặp người của Tọa Sơn Điêu.”
Thấy Hoàng Tiềm cứ mãi kiêng kị Tọa Sơn Điêu, Diệp Lâm bị khơi dậy sự tò mò và ý chí chiến đấu: “Anh lại nói vậy nữa, tôi nghe mà muốn tự mình đi gặp Tọa Sơn Điêu trong truyền thuyết một lần.”
Máy bay thuận lợi đáp xuống sán bay.