HỒ Đại Tiên tự cho rằng ở bên trong ảo cảnh của mình, mình là một sự tồn tại giống như thần.
Có thế một tay che trời, muốn làm gì thì làm.
Bởi vì ở trong ảo cảnh, ảo cảnh có thể khơi gợi những thứ đáng sợ nhất trong lòng người.
Ví dụ như nếu bạn sợ quỷ, thì ở trong ảo cảnh, mọi thứ xung quanh bạn đều sẽ biến thành dáng vẻ quỷ quái mà bạn sợ nhất.
Còn nếu bạn sợ rắn, thì ở trong ảo cảnh, mọi thứ xung quanh bạn đều sẽ biến thành các loại rắn độc, quấn quanh trên người bạn, thuận thế cắn nuốt bạn.
Thậm chí nếu bạn sợ người nào đó, hoặc là bóng ma tâm lý lúc nhỏ, đều sẽ xuất hiện với đủ loại phương thức.
Cứ như vậy, bên trong ảo cảnh sẽ bày ra một cách hoàn mỹ nỗi sợ sâu nhất trong lòng người.
Lúc này, hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm, một người thấy được giáo viên gây ra bóng ma tâm lý lúc nhỏ của mình, một người thấy được Tọa Sơn Điêu.
Hai người đều sợ tới mức hồn vía lên mây, đánh không lại, trốn không thoát, cuối cùng dứt khoát giống như đà điểu mà ôm đầu ngồi xốm chờ chết.
Đối với Diệp Lâm mà nói, một chút ảo thuật này hoàn toàn không có hiệu quả.
ở trong mắt anh, tất cả đều là ảo giác, không phải là thật, còn có thế thấy rõ ràng bản thế của Hồ Đại Tiên.
Về phần những bóng ma mặt cáo, nó giống như là không khí, không đáng phải nhắc tới.
Đương nhiên, Hồ Đại Tiên không biết Diệp Lâm đã thấy những gì.
Ồng ta tưởng rằng Diệp Lâm đang rơi vào trong cơn sợ hãi giống như hai người khác.
Ông ta không thế nào ngờ được Diệp Lâm đã nhìn thấu mọi thứ.
Ngay lúc mặt cáo xung quanh há to miệng muốn cắn nuốt Diệp Lâm…
Diệp Lâm phất nhẹ tay lên, tất cả ảo giác xung quanh đều tan biến, giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
“ơ?”
“Tại sao lại như vậy?”
Hồ Đại Tiên thấy vậy thì rất chấn động.
Đây là một kết quả hoàn toàn khác với dự đoán của ông ta!
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ ảo cảnh của mình lại bị Diệp Lâm phá giải một cách dễ
dàng như thế!
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Hồ Đại Tiên lại sử dụng năng lực bày ra nhiều ảo giác hơn, cho nó tụ tập xung quanh Diệp Lâm, giương nanh múa vuốt, định phá hủy lòng tin của Diệp Lám, đánh thẳng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng.
Có điều, Diệp Lâm vẫn tiếp tục đi về phía trước, phất tay lên lần nữa.
Ảo giác xung quanh giống như là bong bóng bị kim đâm, vỡ ra rồi tan biến liên tục.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Nhìn Diệp Lâm đi từng bước về phía mình, Hồ Đại Tiên bắt đầu luống cuống.
Ông ta định chạy trốn như lần trước, vừa thấy tình thế không ổn liền tranh thủ bỏ chạy.
Chỉ là lần này, Diệp Lâm sẽ không cho ông ta cơ hội chạy trốn.
“Lần trước đế ông chạy trốn, xem như là ông may mắn!”
“Có điều, tôi không ngờ là ông còn dám đến đây tìm chết!”
“Vậy thì tôi chỉ có thể làm ông có đi mà
không có về thôi!”
Lúc nói chuyện, Diệp Lâm gọi ba thanh kiếm ngắn ra, vung tay lên, ba thanh kiếm ngắn bay vút ra như là sao băng.
Hồ Đại Tiên nhanh chân bỏ chạy.
Chỉ là kiếm của Diệp Lâm nhanh hơn!
Vèo vèo vèo!