Nhà họ Trương.
Gia chủ Trương Văn Viễn đang trái ôm phải ấp trong bữa tiệc ăn mừng.
“Ha ha, thằng nhãỉ họ Diệp kia không biết tự lượng sức mình, dám đến địa bàn của tôi!”
“Lần này tôi phái ông Hồ đi lập công chuộc tội, chỉ mong ông ta đừng làm tôi thất vọng!”
Hóa ra ngay lúc Diệp Lâm lên máy bay, nhà họ Trương ở Phụng Thiên đã hay tin và nhanh chóng đưa ra cách xử lý.
Đây chính là uy lực của tiền tài, có thể nắm giữ được mọi tin tức hữu dụng.
“Lần này anh Hồ tự mình đi, thế nào cũng làm cậu ta trở tay không kịp, nhất định sẽ thắng lợi trở về!”
Hoàng Tam Gia làm phản lần nữa, khom người hầu hạ, nói những lời nịnh hót không đâu vào đâu.
Thật ra thì theo đánh giá của ông ta về thực lực của Diệp Lâm, ông ta cho rằng lần này Hồ Đại Tiên lành ít dữ nhiều.
Có điều, gia chủ nhà họ Trương không cho rằng như vậy, và Hồ Đại Tiên cũng nóng lòng lập
công chuộc tội, nên chủ động xin ra trận.
“Hừ, trong năm đại gia tộc các người, chỉ có nhà họ Hồ là đáng tin cậy khi xảy ra chuyện!”
Sắc mặt Trương Văn Viễn trở nên âm trầm.
“Nuôi một đám vô dụng các người, chỉ đẹp chứ không xài được. Sau này, bốn nhà các người đều phải nghe theo lệnh của nhà họ Hồ, cũng đừng có tự xưng năm đại gia tộc nữa, có một đại gia tộc họ Hồ là đủ rồi. Bốn đại gia tộc các người đều bị xóa tên!”
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng phải gật đầu đồng ý, không dám tỏ vẻ oán hận một chút nào.
Rốt cuộc thì người ở dưới mái hiên, không thế không cúi đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Văn Viễn đố chuông.
Ông ta nhìn số gọi rồi cười nói: “Là bên phía sân bay gọi đến. Xem ra là ông Hồ thành công rồi!”
Dứt lời, Trương Văn Viễn bấm nghe máy, chỉ là tươi cười trên mặt dần cứng lại.
Hoàng Tam Gia ở bên cạnh xem mặt đoán ý, mơ hồ đoán được đáp án, thầm đau buồn vài giây thay ông Hồ.
Bộp!
Ngay sau đó, Trương Văn Viễn đập mạnh điện thoại xuống bàn, màn hình điện thoại vỡ nát.
“Ông Trương… có chuyện gì vậy?” Hoàng Tam Gia biết rõ còn cố tình hỏi.
“Ông Hồ chết rồi…” sắc mặt Trương Văn Viễn càng thêm âm trầm: “Bên phía sân bay nói ông Hồ chết đột ngột, không thấy ai ra tay. Còn đám người Diệp Lâm thì đã ra khỏi sân bay, chắc là đang đi về phía tôi.”
Cái gì?
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia giật nảy mình.
Tuy rằng ông ta đã chuấn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy Diệp Lâm đang đi đến đây thì vẫn có chút hoảng loạn.
Một người không thế hầu hai chủ.
Chờ lát nữa gặp mặt, ông ta nên giải thích như thế nào đây?
Rốt cuộc là mình phục tùng Diệp Lâm, hay là nghe theo lệnh của nhà họ Trương?
“Hừ!”
Trương Văn Viễn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu cậu ta muốn chết thì cứ tới đây đi!”
Dứt lời, Trương Văn Viễn khom người nói với ông cụ bên cạnh vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Đoan
Mộc tiên sinh, lát nữa phải nhờ tiên sinh ra tay rồi!”